Lười Phi Có Độc

Bên cạnh sườn dốc, cây thấp thoáng hoa dại khắp nơi đất, một bộ quần áo đỏ tươi mở rộng, dáng người nọ hơi nghiêng, tóc đen như gấm che gò má chỉ lộ ra sóng mũi cao thẳng và môi mím chặt, hàng mi nét mày tươi đẹp, một đường vết máu đỏ thẫm bên môi như hoa hồng lộ ra mấy phần tươi đẹp, nhưng đẹp đẽ này dưới dấu chu sa hình giọt nước tôn lên cực kỳ nhạt nhẽo.
Cả người hắn giống như con bướm xinh đẹp bị thương nằm yên trong bụi hoa thảm cỏ xanh nơi này.
Trạng thái đông cứng của Ôn Noãn chỉ duy trì hai ba giây đã khôi phục như thường, nàng đông cứng không phải bởi vì hắn có bao nhiêu xinh đẹp, mà bởi vì đột nhiên xuất hiện trước mắt mình hình ảnh xinh đẹp bất ngờ. Nàng đứng tại chỗ ngó kỹ người nọ, mặc dù không thấy rõ mặt của hắn, nhưng nàng có thể xác định người này tất nhiên thuộc nhân vật cấp độ yêu nghiệt, không chỉ có thể, nàng còn nhạy bén đánh hơi được mùi vị thuộc về yêu nghiệt ngàn năm nồng nặc.
Ôn Noãn chưa bao giờ là người tự tìm phiền toái, nếu đổi là người khác ít nhất sẽ lên xem xét một phen, nhìn người ta chết hay chưa, cứu hay không cứu, nếu người chưa chết thì cứu, nếu đã chết thì hoặc đào hố chôn, hoặc lục soát tiền tài trên người hắn rồi đào hố chôn, hoặc soát tiền tài trên người hắn rồi xoay người đi để cho hắn phơi thây nơi hoang dã, tóm lại, cuối cùng vẫn tiến lên lựa chọn nhìn trộm một chút. Nhưng động tác lúc này của Ôn Noãn – miễn cưỡng ngáp một cái, bởi vì nàng buồn ngủ nên mắt hơi khô khốc, mắt nhìn xung quanh coi tìm đường thuận tiện chuẩn bị rời đi.
Bên phải có sườn dốc chắn lối, sau có cây cao rừng rậm, trái có dây leo rắn chắc giao thoa, chỉ có một con đường hơi bằng phẳng dễ đi ở phía trước, ở phía đầu yêu nghiệt.
Ôn Noãn không chút do dự tiến lên, bước chân không hề dừng lại, nhưng lúc đi tới đầu đường lại lộn người trở lại, cũng không phải để cứu hắn, mà mới vừa rồi không chú ý hình như nàng nhìn thấy một món đồ cảm thấy hứng thú, nên nàng muốn xác nhận.

Đưa tay lật áo khoác đỏ tươi của hắn, cảnh mới vừa rồi thiếu chút nữa nàng bỏ qua đã lộ ra toàn bộ, đáy lòng Ôn Noãn mừng rỡ, quả nhiên là huyết châu, vả lại là huyết châu lớn chừng quả trứng gà!
Thế gian tương truyền huyết châu sinh ra ở chỗ sâu nhất trong biển đông, ngàn vạn năm mới hình thành một viên, mà một viên huyết châu lớn chừng hạt đậu đã có giá trị ngàn vàng, khỏi cần bàn đến lớn bằng chừng này.
Dĩ nhiên Ôn Noãn vui mừng không phải trên ý nghĩa giá trị mặt ngoài của nó, huyết châu này còn có công dụng mà trên đời cực kỳ ít người biết, đây mới là nguyên nhân nàng vui mừng như thế.
Nàng thận trọng cất huyết châu xong, lại nhìn yêu nghiệt vẫn nhắm nghiền mắt, cuối cùng thò tay kiểm tra mạch trên cổ tay hắn, lại cảm giác mạch yếu ớt rồi sóng ngầm lại bắt đầu khởi động, vài luồng khí ở bên trong không ngừng mạnh mẽ đâm tới, ứng với chân khí trong cơ thể rối loạn cộng thêm nội thương nghiêm trọng, nếu không kịp thời giải quyết rất có thể kinh mạch đều đứt không trị mà chết.
Thôi, coi như nhìn huyết châu này, nàng cứu hắn một mạng, như vậy cũng không tính là nàng chiếm đoạt tiện nghi tham huyết châu của hắn, Ôn Noãn nàng cũng không phải hạng người không có đạo đức.
Ngân châm cực nhỏ đâm vào huyệt vị lớn của hắn, Ôn Noãn ngồi xếp bằng chống tay ấn lên đầu, ước chừng sau nửa canh giờ, nàng lấy ngân châm ra rồi bắt mạch cho hắn, mặc dù mạch tượng yếu ớt nhưng dần vững vàng, nghĩ đến cái mạng này đã được bảo vệ. Ôn Noãn đứng dậy phủi cỏ vụn yên tâm thoải mái bỏ lại hắn ngủ tại chỗ, bản thân rời đi.
Bóng dáng màu đỏ khẽ nhúc nhích giống như con bướm sắp thức tỉnh, mặt hơi nghiêng mắt run rẩy cuối cùng bình tĩnh lại.
Ôn Noãn tìm một chỗ thoải mái ngủ mấy canh giờ, sau vòng vo trong núi mấy canh giờ cuối cùng ra khỏi núi, lúc này sắc trời đã đen, mũi chân nàng khẽ điểm dáng người nhẹ nhàng, cảnh trí hai bên xẹt qua cực nhanh, nhưng chỗ nàng đi không phải Vương phủ mà là phủ Tướng quân.
Trong sân đen thui, bước chân nàng không hề dừng lại di thẳng vào phòng ngủ, mở cơ quan lắc mình mà vào. Lần trước đã tới xem thuốc được phối xong, chỉ chờ giao dịch đêm trăng tròn lần này.

Nàng nuốt một viên đan dược, lại lấy ra một bộ quần áo trong góc bí mật nhanh chóng thay, tiếp theo thần không biết quỷ không hay rời khỏi phủ Tướng quân.
“Công tử, người mua đã đến, có dẫn hắn lên trước không?” Huyền Nguyệt đứng bên ngoài bức rèm, cung kính hỏi bóng dáng lười biếng dựa vào giường êm nhắm mắt ngủ.
“Ừ.” Giọng nói không mạch lạc lộ ra vẻ buồn ngủ, không chút để ý.
Người mua được Huyền Nguyệt dẫn vào ngồi xuống bên cạnh, giọng nói không mạch lạc ở phía trên vang lên lần nữa: “Các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ đồ bổn các chủ muốn?”
“Đương nhiên.” Người mua đội nón vải lụa đen đưa ba hộp gấm cho Huyền nguyệt, Huyền Nguyệt vén rèm cúi đầu tiến về phía giường êm mở hộp gấm ra.
Người mua thừa dịp Huyền Nguyệt vén rèm, trong khoảnh khắc ghé mắt nhìn vào bên trong, lại chỉ thấy thoáng lộ ra mặt nạ màu bạc ánh mắt nghiêm nghị cùng với khóe môi khẽ nhếch lên vẻ hào hoa.
Minh Nguyệt các, trong vòng hai năm gần đây khiêm tốn làm việc dần nâng lên thành tổ chức thần bí, không tham dự phân tranh giang hồ cũng không giao thiệp với các môn phái giang hồ khác, xưa nay làm theo ý mình, cũng không ai biết thân phận thật sự của các chủ Minh Nguyệt công tử cũng như không nhìn thấy dung mạo người kia, bản thân còn thần bí hơn Minh Nguyệt các ba phần.

Không ai biết vai trò cụ thể của Minh Nguyệt các là gì, nhưng độc dược Minh Nguyệt các bán ra đã sớm nổi danh hạng nhất giang hồ, chủ yếu nhất là nó bán ra độc dược rất thân cận, có thể căn cứ vào nhu cầu người mua để chế tạo hơn nữa cung cấp hướng dẫn đủ phương pháp sử dụng, thật sự đứng ở góc độ người mua, chân thành suy tính vì người mua. Vì vậy không ít người giang hồ hay không phải giang hồ, chỉ cần biết Minh Nguyệt các còn có đồ cần dùng đều rối rít tới mua. Nhưng Minh Nguyệt các lại có hai quy định bất thành văn: thứ nhất, mỗi tháng chỉ tiếp nhận một đơn hàng, thời gian giao dịch giới hạn đêm mười lăm trăng tròn; thứ hai, tiền thù lao từ ba dạng tạo thành: dạ minh châu, dược liệu trân quý, vàng.
Đương nhiên, người mua trong mắt Minh Nguyệt các, vì suy tính lợi ích cho người mua, còn có một điểm vô cùng tốt...
“Độc dược bổn các chủ bán đều không phối thuốc giải, ngay cả về sau chính ngươi đến mua, cũng không có thuốc giải, ngươi rõ ràng?” Minh Nguyệt công tử hé mắt nhìn đồ trong hộp gấm mà Huyền Nguyệt mở ra, trong mắt hơi lộ vẻ hài lòng.
“Tại hạ đã đến như vậy tất nhiên rõ ràng.” Người mua vẫn ghé mắt nhìn chằm chằm vào bức rèm che, hắn chờ Huyền Nguyệt đi ra vén rèm che lên lại nhìn vào bên trong.
Nhưng hắn lại không đợi được cơ hội này, hình như Minh Nguyệt công tử hình thức hỏi xong những lời này sau không lên tiếng, bức rèm che lay động, đập vào mắt sót lại là giường êm trống không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận