Lười Phi Có Độc

Tình cảnh bi thảm, gió điên cuồng thổi qua đống đá rối loạn phát ra từng tiếng rên rỉ, giống như nữ quỷ u oán thê lương khóc thút thít. Mà đêm ấy, địa ngục ma quỷ diễn ra hơn hai trăm năm đang xảy ra tàn sát chém giết có quy mô lớn nhất từ trước tới nay, máu tươi vẩy khắp tứ chi ngang dọc, sinh mạng mang theo máu tanh tội ác rời đi theo mũi đao.
Một đêm này, địa ngục ma quỷ rốt cuộc thành địa ngục danh xứng với thực.
Ánh mặt trời sáng sớm, hắc ám bị không tiếng động xé rách, trận hầm luyện ngục này cuối cùng kết thúc.
Cố Thần Vũ cầm trường kiếm trong tay, mặt mũi lạnh lùng đứng trên mỏm núi cao, lạnh lùng đưa mắt nhìn xuống đám người quỳ lạy phía dưới, một thân áo bào màu đen bị máu tươi phun tung tóe thấm ướt bó chặt vào thân, trong liều lĩnh ngang ngược tràn ngập tầng tầng tinh lực, tản ra uy áp thuộc về tử vong.
“Cố Thần Vũ, cho dù ta chết, cũng sẽ không khuất phục.” Trong đám người tĩnh mịch, một nam nhân máu me đầy mặt không thấy rõ mặt mũi chống kiếm lảo đảo đứng lên, cặp mắt lộ ra ánh sáng ác độc bắn về phía Cố Thần Vũ.
“Nếu như thế, vậy ta liền thành toàn ngươi.” Kiếm trong tay Cố Thần Vũ lóe lên ánh lạnh, trong nháy mắt đầu nam nhân kia rơi xuống trên mặt đất, cặp mắt trừng to như chuông đồng, hắn thậm chí không thấy rõ Cố Thần Vũ ra kiếm khi nào, mà Cố Thần Vũ, từ đầu đến cuối tròng mắt không rũ xuống hơn nửa phân, hắn ta căn bản không lọt vào mắt hắn.
“Còn có ai không phục?” Hắn khẽ nâng mũi kiếm hiện ra ánh lạnh, giọng nói còn lạnh hơn kiếm ba phần.
“Ngài chính là vua của thế giới hắc ám này, ta bằng lòng thề chết theo.” Mùi máu tanh tràn ngập trong đám người tĩnh mịch, không biết người nào trung khí mười phần lớn tiếng nói.
“Bọn ta bằng lòng thề chết theo vua hắc ám.” Người này dứt tiếng, những người khác rối rít cúi xuống phụ họa.
Nơi cuối cùng đường chân trời, ánh mặt trời mới lên, chiếu sáng vùng đất hắc ám khói mù này. Tròng mắt Cố Thần Vũ hướng tới phương xa, nồng đậm mà sâu nặng, duy chỉ có bánh xe nắng ấm này, tại trong đó tô điểm ra ánh sáng đẹp lộng lẫy.
Ba thế lực cường đại nhất ở địa ngục ma quỷ bị tiêu diệt toàn bộ, thế giới hắc ám rốt cuộc nhất thống.
“Điện hạ, Điện hạ.” Sơ Cửu canh chừng chờ Sở Hoan ở cửa cung thật sớm, ai ngờ xe ngựa vừa mới dừng lại, Sở Hoan lại nhấc chân chạy như bay, hắn chỉ đành vội vàng kêu gọi đi theo phía sau.
“Mẫu hậu.” Sở Hoan vọt vào điện Triêu Hà, giơ tay lên cướp lấy tách trà trong tay Mộ Dung Tịnh ừng ực ừng ực hai cái uống xong, chống nạnh xoay người lại phất phất tay thở gấp nói với cung nữ thái giám bốn phía và các đại thần đang khom người hồi báo sự vụ trên điện: “Tất cả các ngươi đều đi ra ngoài cho bản Điện hạ, bản Điện hạ có đại sự cơ mật muốn thương nghị với mẫu hậu.”
Các đại thần bị động tác liên tiếp của Sở Hoan làm cho ngây ngốc, theo bản năng nhìn về phía Mộ Dung Tịnh, thấy Mộ Dung Tịnh nâng nâng tay, lúc này mới khom người lui ra, đợi đến khi tất cả bọn cung nữ thái giám cũng đều lui hết, Mộ Dung Tịnh sầm mặt, đang định mở miệng dạy dỗ hắn, Sở Hoan lại ngồi xuống bên cạnh bà, trước một bước vội vàng nói: “Mẫu hậu, nhi thần là không phải là một tiểu quái vật?”
“Con đang nói hưu nói vượn những thứ gì?” Mộ Dung Tịnh cau mày nhìn hắn.
“Nhi thần không nói hưu nói vượn.” Sở Hoan chu môi vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu nhi thần không phải là một tiểu quái vật, nhi thần làm sao, làm sao…” d1en d4nl 3q21y d0n
“Làm sao cái gì?” Trong lòng Mộ Dung Tịnh trầm xuống, chẳng lẽ…
“Vì sao lại có một đêm, đột nhiên ngực trướng đau, còn trướng ra ngực của cô nương gia?” Vẻ mặt Sở Hoan rất rối rắm.
“Nam nhi gia, sao lại lớn ra ngực cô nương gia, con nhất định nằm mộng.” Tròng mắt Mộ Dung Tịnh lạnh lẽo, đồ đáng chết, lại dám lừa bà, nếu không phải đã giết mười tộc bọn họ, bà không thể không lột da rút gân ngũ mã phanh thây bọn họ.
“Không thể nào.” Sở Hoan quả quyết nói, “Lúc ban đầu nhi thần cũng cho là ác mộng, dù sao ngực này lớn ra nhưng sáng ngày hôm sau thức dậy sẽ không thấy, nhất thời không biết là mộng hay là thực tế. Nên nhi thần đi y quán, để đại phu chẩn mạch, đại phu nói nhi thần có mạch tượng nam tử cũng có mạch tượng nữ tử, nếu như thế, cái này nhất định không là mộng. Mẫu hậu, ngài nuôi nhi thần nhiều năm như vậy, thật sự không phát hiện nhi thần là một tiểu quái vật?”
“Đừng có nói năng bậy bạ, con thân đường đường là tứ Điện hạ nước Linh, sao có thể mở miệng ngậm miệng lại nói mình là tiểu quái vật. Người giang hồ tâm hiểm ác vả lại người tài giỏi dị sĩ giả nhiều, tính tình của con vô cùng lỗ mãng, có thể không cẩn thận đắc tội với ai, bị người ta trêu cũng chưa biết chừng. Con


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui