Lười Phi Có Độc

Nam nhân này, hắn có nhiều yêu mị, trong xương lạnh có bao nhiêu máu lạnh tàn nhẫn!
Gió thổi qua, mùi máu tươi làm cho người ta nôn mửa bay vào chóp mũi, Ôn Noãn thu hồi tinh thần nhìn máu tươi lấm tấm trên người, định đi Minh Nguyệt các thay quần áo rồi trở về.
Sau khi nàng tắm xong, đang định sai người phá hủy bộ quần áo, ý định đang nhúc nhích, lại nghĩ đến vấn đề khác. Trên cuộn da ghi, sau khi Viêm đỉnh bị phong ấn, cần trái tim nữ tử có hận ý vô cùng cam tâm tình nguyện lấy máu trong tim nàng ta ra tế tự, mới có thể thành công gợi lên lực tà ác của Viêm đỉnh. Bây giờ Nam Cung Cẩm và Ngọc Dao dùng Viêm đỉnh tu luyện tà công, dĩ nhiên đã lấy máu của nàng ta tế tự cho Viêm đỉnh, như thế…
“Tiểu bạch cầu, tới đây.” Ôn Noãn gọi chim Cô Lỗ ra, chỉ chỉ áo trên đất, “Căn cứ mùi máu phía trên, tìm được vị trí của Viêm đỉnh có hơi thở liên quan đến nó.”
“Dạ, Nguyệt Nguyệt.” Chim Cô Lỗ quanh quẩn trên quần áo trong chốc lát, bổ nhào cất cánh bay ra ngoài.
Đơn thuốc trên mảnh lụa trắng này rốt cuộc có liên quan gì tới Sở Hoan? Ôn Noãn nghiêng người dựa vào cửa sổ nhìn phương thuốc trên lụa trắng tỉ mỉ suy nghĩ. Nàng suy nghĩ một lát sau, chân mày dần nhíu chặt, tròng mắt trầm ngâm phức tạp khó giải.
Chẳng lẽ… Nàng đột nhiên nghĩ đến khi ở Đan Hà Phong trong Ngọc Nữ môn thì trong đầu nàng đột nhiên sinh ra ý tưởng kỳ quái nhanh đến không thể nắm bắt thúc đẩy nàng rình coi Sở Hoan tắm, bây giờ hồi tưởng lại, rốt cuộc sáng tỏ đó là ý tưởng gì.
Nếu thật là như vậy… Nàng cần phải đi vào trong cung gặp Sở Hoan xác nhận mới được.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Đại phu, ngươi kiểm tra giúp ta một chút đây là thuốc gì?” Sở Hoan lén lén lút lút chui vào trong một tiệm y quán, lấy tay áo che mặt hỏi đại phu.
Lão đại phu nhận lấy thuốc đưa tới dưới mũi hít hà, lại hít hà, nhíu mày nói với Sở Hoan; “Không biết thuốc này của công tử từ đâu mà đến?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết đây là thuốc gì là được.” Sở Hoan nhìn vẻ mặt của lão, trong lòng níu chặt, giọng nói không kiên nhẫn.
“Công tử bớt giận, lão hủ lỡ lời.” Lão đại phu kia cầm thuốc lại cẩn thận xác định chốc lát, sắc mặt khẽ biến, đưa trả thuốc lại cho Sở Hoan, “Lão hủ không nhận ra thuốc này, kính xin công tử đi nhà khác kiểm tra một chút.”
“Là không nhận ra, hay là nhận ra nhưng lại không nói cho bản công tử?” Sở Hoan hung hăng nhìn ông ta chằm chằm, hắn vẫn gắt gao nhìn ông ta chằm chằm, cho dù trên mặt ông ta có biến hóa rất nhỏ nhưng không thể tránh khỏi được mắt của hắn.
“Ôi, lão hủ thật sự không nhận ra, công tử vẫn đi nhà khác thôi.” Lão đại phu nói đồng thời đưa thuốc cho Sở Hoan, đứng dậy đi vào phòng trong.
Sở Hoan căm hận đạp hai chân, chỉ đành phải đi ra, nhưng thái độ của lão đại phu khiến cho trong lòng hắn giống như bị tảng đá lớn nặng đè ép, hắn vừa mới đi qua góc phố, lập tức có một người áo đen xuất hiện trước mặt lão đại phu.
“Công tử trẻ tuổi mới vừa đi từ nơi này ra, hắn tới là vì chuyện gì?” Giọng nói lạnh lẽo lộ ra sát khí nồng đậm.
“Bẩm báo gia, mới vừa rồi vị công tử kia cầm viên thuốc tới để lão hủ xác nhận, nhưng mắt lão hủ vụng về, cũng không nhận ra tác dụng của thuốc, vị công tử kia thấy vậy, cũng tự rời đi rồi.” Lão đại phu lau mồ hôi khom lưng trả lời.
Người áo đen nghe vậy, lại đi ra cửa phòng, trái tim lơ lửng của lão đại phu vừa mới thoáng thả lỏng, lại thấy một ánh sáng lạnh xẹt qua, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, liền đã mở to mắt té xuống đất mất mạng.
Sở Hoan lại đi liền mấy nhà, đều được báo lại đại phu ra ngoài chẩn bệnh không có ở trong y quán, hắn ủ rũ cúi đầu đang chuẩn bị lại đi nhà tiếp theo, lại thấy Sơ Cửu đầu đầy mồ hôi chạy lên trước, mặt mang khóc nói: “Gia, ngài nhanh chóng theo nô tài trở về đi thôi, Thái hậu nương nương trong chốc lát lại phái người tới truyền lời kêu ngài qua dùng cơm trưa với Thái hậu, nếu như để cho Thái hậu biết được ngài lại chạy ra khỏi cung rồi, nói không chừng nô tài sẽ bị ăn một bữa roi.”
“Được rồi được rồi, lần này trở về.” Sở Hoan phiền muộn nói, đi vài bước hắn lại dừng lại, nói với Sơ Cửu, “Rất lâu rồi gia không ăn đồ ăn Túy Tiên lâu, rất nhớ nhung, đi xách mấy món gia thích ăn hồi cung.”
“Dạ, gia.” Sơ Cửu vội vàng chạy về phía Túy Tiên lâu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Người đều giải quyết?” Mộ Dung Tịnh phủi tay áo tránh bông tuyết đương thịnh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Vâng.”
“Lui ra đi.” Đầu ngón tay Mộ Dung Tịnh vân vê, bông tuyết rơi xuống thành bụi, bị bà nhẫn tâm nhấc chân đè dưới chân, “Hài tử này cuối cùng đã lớn.” Bà mở lòng bàn tay mềm mại của mình ra, “Ai gia bảo vệ nó ở trong lòng bàn tay nuôi nấng vài năm như vậy, ngươi nói nếu như hắn biết rồi, hắn sẽ như thế nào với ai gia? Lại sẽ nghĩ cách gì bay từ trong lòng bàn tay ai gia ra ngoài?”
“Thái hậu lo lắng, dù sao ngài cũng là mẫu hậu của Điện hạ, Điện hạ sẽ không như thế.” Vương công công đỡ bà ta đi vào trong đình ngắm cảnh ngồi xuống, bông tuyết trên đất, tan tác mà dơ bẩn.
“Vậy sao?” Mộ Dung Tịnh cầm nắp tách gạt nhẹ lá trà, nụ cười không đạt tới đáy mắt, “Hài tử này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui