Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
Khoảnh khắc khi tơ và môi chạm vào, tơ phất trần vây khốn Ôn Noãn lại nhanh chóng như tia chớp đứt thành từng mẩu bay lả tả đầy trời rớt xuống, Viêm đỉnh có kích cỡ tương đương bình rượu trong lòng bàn tay nhanh nhanh chóng quay tròn biến trở về nguyên thân cao cỡ bốn thước ầm ầm bay lên đụng vào nóc lồng bằng huyền thuyết, các nữ tráng sĩ canh chừng lồng bằng huyền thiết còn chưa phản ứng kịp xảy ra chuyện gì, đã “Vèo” một tiếng bay ra ngoài điện tan biến trong bóng đêm mịt mờ.
Ôn Noãn phi thân từ trong lồng ra, ống tay áo bồng bềnh đứng trên đỉnh, chiếc quạt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng lay động, từ trên cao nhìn xuống Vương công công đang bởi vì sắc mặt vô cùng âm trầm mà không nhận ra cảm xúc gì nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ khiếp sợ, từ từ cười nói: “Không biết hiện giờ công công cảm thấy rốt cuộc là bổn Các chủ tìm ngươi báo thù thu mệnh của ngươi, hay là ngươi tìm mọi cách hành hạ bổn Các chủ thu mệnh của bổn Các chủ?”
“Chính là trò đùa giỡn gạt người, chúng ta sao có thể để trong mắt?” Trong nháy mắt sau khi khiếp sợ, vẻ tức giận quanh thân Vương công công tăng vọt, nội lực trong lòng bàn tay ngưng tụ tạo thành một trái cầu sương màu đen mang theo thế dời núi lấp biến đánh úp về phía Ôn Noãn, “Ầm”, Ôn Noãn xoay người tránh qua, trái cầu sương này đánh trúng tẩm điện phía sau, uy lực giống như lựu đạn hiện đại, ngay chính giữa tẩm điện bị nổ tung thành một lỗ thủng lớn, bụi mù trên mái ngói vù vù rơi xuống, nổi lên khói bụi nồng đậm.
Mũi chân bay trên không của Ôn Noãn đá về Viêm đỉnh, Viêm đỉnh lập tức mang theo lực lượng sấm sét vọt về phía Vương công công, “Ầm”, thân hình như ma quỷ của Vương công công dời đi, Viêm đỉnh vọt tới mái hiên tẩm điện, cầu sương trong lòng bàn tay hắn lại một lần nữa đánh úp về phía Ôn Noãn.
“Rầm rầm rầm…” Từng tiếng động ầm ầm vang lên, tẩm điện của Sở Hoan to như vậy, trong nháy mắt tường bị phá hủy ngói gãy tán loạn thành đống hoang tàn.
“Bắt thích khách, bắt thích khách…” Đánh nhau nơi này rốt cuộc đưa tới thị vệ tuần tra, mũi tên như mưa phá không mà đến, Ôn Noãn chau mày, hơn năm không gặp, công lực của lão quỷ này tăng vọt, nếu như tiếp tục đấu nữa, tuy rằng ỷ vào Viêm đỉnh mà thắng hiểm, nhưng đối mặt với thị vệ như thủy triều vọt tới và mưa tên này, nàng cũng thật sự không chiếm được chỗ tốt nào.
Tròng mắt nàng hơi đổi, nhìn thấy đại thụ bên cạnh cành lá rậm rạp to chừng ba người ôm lấy, thừa dịp Vương công công né tránh, đồng thời chỉ dẫn Viêm đỉnh hung hăng đập về phía thân cây kia.
“Rào.” Thân cây ngã xuống, vắt ngang nửa tẩm điện, ngăn cách Ôn Noãn và Vương công công cùng bọn thị vệ.
“Vương công công, mạng của ngươi, lần sau bổn Các chủ lại lấy, lần này trước hết không chơi với ngươi.” Ống tay áo Ôn Noãn phất lên, ngàn vạn ngân châm cấp tốc xuyên thấu qua kẽ lá bắn về phía người đối diện, đưa tới một loạt tiếng kêu rên, mà bóng dáng của nàng chỉ trong vài cái xê dịch đã biến mất trong cung điện trập trùng. dieendaanleequuydonn
“Người đâu, đuổi theo.” Thủ lĩnh thị vệ tức giận quát to, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy có người ngông cuồng như thế xông vào cung, nếu cứ để cho chạy như vậy, kêu hắn báo cáo lại như thế nào, còn mặt mũi nào mà tồn tại.
“Từ từ.” Tròng mắt sắc lạnh của Vương công công nhìn phương hướng Ôn Noãn rời đi, không nhanh không chậm mở miệng.
“Công công?” Thủ lĩnh thị vệ không hiểu nhìn về phía hắn.
“Giải tán đi, chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được lắm miệng nói ra một chữ, nếu để cho ta nghe được lời nói nhảm, ta sẽ để cho kẻ đó hối hận vì đã tới thế gian này. Đều nghe rõ chưa vậy?” Ánh mắt Vương công công đảo lại quét về phía mọi người.
“Rõ.” Mọi người lĩnh mệnh.
Mặc dù thủ lĩnh thị vệ không biết vì sao Vương công công lại hạ mệnh lệnh như vậy, nhưng dưới khí thế áp bức âm u lạnh lùng của công công cũng không thể không theo, huống chi công công là hồng nhân bên cạnh Thái hậu. Sau khi hắn lĩnh mệnh, lại hơi chần chừ nói: “Nhưng tẩm cung của Điện hạ bị hủy thành như vậy, nếu ngày mai Điện hạ nhắc tới với Thái hậu…”
“Chuyện này, chúng ta sẽ tự nói cho Thái hậu, không cần các ngươi quan tâm.”
“Vâng.” Thủ lĩnh thị vệ thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói với mọi người, “Tối nay tất cả mọi người đều chưa từng tới nơi này, tất cả đội tiếp tục tuần tra.”
“Hai người các ngươi trước mang Điện hạ tới tẩm cung khác nghỉ ngơi, đợi sau khi tu sửa nơi này xong lại để cho Điện hạ trở lại.” Vương công công cất bước rời đi, căn dặn với hai ma ma đứng sau lưng.
“Dạ, công công.” Băng Hỏa ma ma liếc nhìn nhau cùng lên tiếng, bước nhanh vào trong tẩm điện.
Đỉnh này, chính là nói… Tròng mắt Vương công công chấn động, bước nhanh đi tới tàng thư các.
Ôn Noãn ra khỏi Hoàng cung đi thẳng tới Túy Tiên lâu, lúc này sương mù đang dày, cả trong thiên địa đều giống như mang theo một tầng phiêu miểu. Túy Tiên lâu thanh tao lịch sự đứng trong một sương mù giống như mây mềm, cũng có vài phần quỳnh lâu ngọc vũ *.
(*) Quỳnh lâu ngọc vũ: điện ngọc, mô tả các tòa nhà cực đẹp
Lúc này cửa chính Túy Tiên lâu đóng chặt, còn chưa tới giờ buôn bá. Ôn Noãn nhướn đuôi mày cười nhạt, mũi chân nhẹ nhàng rơi lên lầu trên cùng, sau đó rảnh rỗi dạo bước phía trên, đi tới đi lui, đi lui đi tới, đi dạo lúc sáng sớm và thưởng thức phong cảnh, hôm nay sương dày như vậy, nói không chừng sẽ có một mặt trời mọc cực đẹp để xem.
“Các chủ thật sự có nhã hứng, canh giờ để ngủ tốt như vậy lại không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến Túy Tiên lâu của bổn tọa tản bộ, đạp lên mái ngói của Túy Tiên lâu của bổn tọa quá mức thoải mái chứ?” Mạnh Cô Nhiễm im hơi lặng tiếng xuất hiện ở nóc phòng, áo bào đỏ tươi lỏng lẻo xộc xệch trên người, khuôn mặt nghiêng nghiêng lộ ra ba phần hấp dẫn ba phần say mê, câu hồn nhất trên dung nhanh chính là vẻ lười biếng chưa tỉnh táo hẳn. Hắn giơ tay áo che miệng ngáp một cái, cười như không cười nhìn Ôn Noãn.
“Không sai.” Ôn Noãn gõ nhẹ chiếc quạt trong lòng bàn tay, vẻ mặt phớt tỉnh gật đầu, “Mảnh ngói Túy Tiên lâu này của ngươi đúng là thoải


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui