Lười Phi Có Độc

“Mặc dù bổn tọa chỉ thuận miệng một lời lại thành sấm, thật có lỗi.” Mạnh Cô Nhiễm cầm ly rượu, nhìn Ôn Noãn bận rộn qua lại, chân mày khẽ chau lại nói, “Nhưng ngươi nương nhờ chỗ này của bổn tọa ăn uống chùa như vậy, có phải một chút cũng không thể nói nổi không?”
“Thuận miệng một lời?” Ôn Noãn hừ lạnh, “Có thuận miệng một lời hay không chỉ có trong lòng của chính ngươi hiểu. Tuy rằng thuận miệng một lời, nhưng một thuận miệng quạ đen của ngươi đã khiến bổn Các chủ thành một khí phụ *, còn là một khí phụ cực kỳ xui xẻo bị khuê mật đoạt mất nam nhân vả lại không có nhà để về. Mặc dù ba chữ ‘thật có lỗi’ này của ngươi nói vô cùng không có thành ý, nhưng ba chữ vừa rồi, lại có thể tùy tiện nói một chút, chẳng lẽ ngươi không nên bỏ ra giá cao thực tế một chút đến thanh toán cho ba chữ này?” Nàng nhìn Mạnh Cô Nhiễm ngang ngược ở bên cạnh, vẻ mặt khó lường nhìn hắn, hơi ghét bỏ nói, “Vậy mau chóng ngây ngốc đi đâu đi, không giúp một tay được cũng đừng ở đây cản trở.”
(*) khí phụ: người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ
“… Ngươi bận rộn vội tới vội lui rốt cuộc đang bận rộn cái gì? Những đồ vật trong phòng này đều là đồ mới tinh, ngươi dời tất cả chúng đi, chẳng lẽ những thứ này đều không hợp tâm ý của ngươi?”
“Ngươi cho rằng trong phòng thuốc sẽ cần những thứ đồ ngổn ngang này?”

“Ngươi định chế thuốc trong Túy Tiên lâu của bổn tọa?” Động tác rót rượu của Mạnh Cô Nhiễm dừng lại, như gặp quỷ nhìn về phía nàng, “Ngươi định độc chết tất cả khách ở Túy Tiên lâu của bổn tọa?”
“Độc chết đáng đời!” Ôn Noãn căm hận cắn răng nói, “Độc chết một mạng bớt một mạng, đỡ sống ở trên cõi đời này lãng phí lương thực.” Cuối cùng lại liếc mắt nhìn hắn, âm trầm nói, “Thật hối hận không sớm độc chết ngươi đồ cái miệng quạ đen này!”
“…” Mạnh Cô Nhiễm nhìn dáng vẻ của nàng lộ ra vài phần điên cuồng, trong mắt quyến rũ dính vào ý cười thoáng qua, ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong ly, cười thật tươi với nàng nói, “Bổn tọa chờ, Các chủ cũng đừng khiến bổn tọa thất vọng.” Dứt lời, hắn thản nhiên rời đi.
Sớm muộn gì cũng phải độc chết ngươi đồ yêu nghiệt chết tiệt này! Ôn Noãn bị đè nén khẩu khí tiếp tục dọn dẹp.

“Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm.” Bên trong phòng không ngừng truyền ra tiếng gõ.
“Chủ thượng, trên lầu truyền ra tiếng gõ, đã khiến cho không ít khách tố cáo, ngài xem, có cần thuộc hạ đi nhắc nhở vị cô nương kia nhẹ một chút không?” Chu chưởng quỹ thận trọng hỏi.
“Nếu như ngươi ngại sống lâu, có thể đi thử một chút.” Tay Mạnh Cô Nhiễm cầm ngân châm không chút để ý cạo lư hương, mắt lưu chuyển, nhàn nhạt đưa mắt liếc hắn, “Hôm nay tâm tình của bổn tọa rất tốt, liền chỉ điểm cho ngươi một câu, gần đây tính tình vị cô nương kia rất nóng nảy, ngươi tốt nhất có khả năng cách xa nàng thì cách rất xa nàng ấy, có mất gì, ngay cả bổn tọa cũng không cứu được ngươi.”
“Đa tạ chủ thượng nhắc nhở, thuộc hạ nhớ. Vậy thuộc hạ đi xuống dưới trấn an khách.”
“Đợi chút.” Mạnh Cô Nhiễm để nguyên quần áo nằm nghiêng trên giường êm, nhắm mắt dưỡng thần, giọng lười biếng nói, “Nếu gặp kẻ sinh sự, trực tiếp ném ra là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận