Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
Cả đêm tuyết rơi, trong trời đất một mảnh trắng bạc. Mặt trời từ từ treo lên phía chân trời, ánh sáng mênh mông giống như bị vầng nhuộm, nhìn ra ứng với trời tuyết rơi nhiều nhiệt độ hạ xuống. Ôn Noãn lấy chiếc áo lông cáo phủ thêm còn dùng “Khuôn mặt” còn có mấy canh giờ nữa sẽ hết hạn đi tới Hỉ Thiện đường mấy ngày gần đây mượn chuyện giải được độc của Minh Nguyệt các nàng mà danh tiếng vang xa, nàng thật sự muốn xem là cao nhân phương nào, có thể có bản lĩnh này.
“Công tử mời dùng trà, nô tỳ đi ngay báo cho đường chủ.” Thị nữ đón nàng vào sảnh chính, sau khi dâng trà cung kính lui ra.
Ôn Noãn cạn ngụm trà, thân thể thoáng ấm lên không ít. Trong lúc chờ người đến, nàng ngước mắt nhìn bày biện bố trí trong sảnh chính, chỉ dưới một cái nhìn, trong lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc xẹt qua, rồi lại nhanh chóng không bắt được.
“Không biết vị công tử này muốn cầu xin thuốc giải dạng gì?” Bức rèm châu sau lưng vang lên, giọng dịu dàng của nữ tử truyền đến.
Ôn Noãn đưa mắt nhìn lại, tầm mắt lại lướt qua nữ tử áo vàng lụa mỏng che mặt, rơi vào nam tử mặt không tỏ vẻ gì sau lưng nàng ta, nam tử này lại là Cửu Phong, như vậy nữ tử này chính là Đào Linh Nhi? Đúng rồi, trong tay bọn họ có hoa đỉnh, hoa đỉnh tụ tập lực thiện, mà nàng dùng viêm đỉnh luyện thuốc, thiên hạ trừ hoa đỉnh, có ai có khả năng giải?
Hôm qua ở trong cung nhìn thấy nàng ta hóa thân phận thành Trại Chư Cát, nàng ta ngẫm nghĩ lúc ấy không thể kịp thời tìm ra hướng đi của nàng ta nên tìm nàng ta như thế nào, không ngờ hôm nay dễ dàng nhìn thấy, vả lại nàng ta còn là đường chủ của Hỉ Thiện đường, thế gian này sự tình thật sự vô cùng khéo léo diệu kỳ, làm người ta không sinh lòng bội phục cũng khó khăn. Chỉ có điều, ngược lại không biết hôm qua ở trên điện nàng ta có nhìn thấy nàng không, nếu như nhìn thấy, nàng ta sẽ cư xử với nàng không tính là người xa lạ lần đầu gặp mặt như thế nào? Làm như không biết? Hay là để lợi dụng? Hoặc bao gồm cả hai? Nàng suy đoán ứng với một khả năng cuối cùng.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Cửu Phong, đồng thời tầm mắt Ánh Văn cũng khẽ rơi vào trên mặt hắn, Ánh Văn không ngờ “Mẫn Tư” sẽ lại xuất hiện ở Hỉ Thiện đường của nàng, chẳng lẽ hắn trúng độc? Nàng quan sát cẩn thận vẻ mặt của hắn, phát hiện sắc mặt của hắn thật sự hơi tái nhợt, giữa hai chân mày như ẩn hiện có khí xanh đen, quả thật có dấu hiệu trúng độc. Trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, một kế nghĩ ra. Đúng lúc bởi vì tinh thần nàng phân tán, vì vậy không chú ý tới ánh mắt hơi sai lệch của Ôn Noãn.
Hai người hồi hồn từ trong suy nghĩ của mình, trùng hợp hai mắt giao nhau, Ôn Noãn cố giả vờ ho khan một cái, giọng nói có vài phần hư thoát, “Tối hôm qua tại hạ đột nhiên cảm thấy khó chịu, tìm đại phu kiểm tra coi, đại phu chỉ sắc mặt nặng nề nói cho tại hạ biết là bị trúng độc, nhưng cụ thể là độc nào thì đại phu không thể đoán được. Nhiều lần qua qua lại lại, nghe được Hỉ Thiện đường có thể giải được độc của thế gian, vì vậy đặc biệt tới đây xin thuốc.”
“Công tử cũng không biết độc mình trúng, vậy có thể đưa cho ta hai ba giọt máu của công tử để ta xác nhận.”
“Đương nhiên.”
Cử Phong tiến lên lấy hai giọt máu Ôn Noãn đưa cho Ánh Văn, Ánh Văn đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, chân mày nhíu lai nói: “Loại độc này thật xảo trá, ứng với độc của Minh Nguyệt các.”
“Minh Nguyệt các?” Trên mặt Ôn Noãn dâng lên vẻ kinh ngạc, thoáng qua, nàng không để ý lắm nói, “Tại hạ nghe nói Hỉ Thiện đường càng giải được độc của Minh Nguyệt các, chắc hẳn loại độc này là chuyện dễ dàng với cô nương.”
“Cái khác có lẽ, nhưng bây giờ công tử trúng độc này…” Trong giọng nói của nàng lộ ra vài phần không xác định nói, “Ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.
“Nếu cô nương cũng không có cách nào giải được loại độc này, vậy sợ rằng cả thiên hạ không còn ai có thể cứu tại hạ.” Ôn Noãn hơi có vẻ hoảng hốt lại cố giữ vững trấn tĩnh thi lễ với Trại Chư Cát, thành khẩn nói, “Mong rằng cô nương phải cứu tại hạ, về phần tiền thù lao, cho dù là vàng bạc châu báu, hay là ruộng tốt chỗ ở đẹp, chỉ cần cô nương mở miệng, tại hạ nhất định hai tay dâng lên.”
“Chuyện này…” Ánh Văn cố ý làm ra vẻ chần chừ, đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của đối phương mới thở dài nói, “Độc công tử trúng đã theo máu tích tụ vào vị trí trái tim, tác dụng của thuốc thật sự khó có thể tới, nếu công tử muốn chữa trị, phải thay tim mới được. Ta nhìn tướng mạo công tử không tầm thường, khí tôn quý hiển thị rõ quanh thân, chắc hắn nhất định không phải người thường, thiên hạ này sợ chỉ có trái tim thất xảo linh lung của Hàn Vương nổi tiếng trên đời này mới có thể xứng đôi với công tử, nếu công tử có thể lấy được trái tim của hắn, do ta thay cho công tử, chắc hẳn còn có khả năng cứu mạng. Trừ điều này ra, không còn cách


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui