Lười Phi Có Độc

Nàng ôm tâm lý may mắn này, lăn lộn chung quanh tìm hắn, khi biết được hắn đang ở Tịch Nguyệt thì nàng gần như không kịp chờ đợi cả ngày cả đêm ra roi phóng ngựa chạy tới, chỉ vì sớm ngày gặp được hắn, sớm ngày vạch trần lời nói dối của mẫu hậu. Đúng, trong lòng nàng, nàng không ngừng tự nói với mình đây là một lời nói dối, dần dà nàng cũng tin đây là một lời nói dối, chỉ có điều lời nói dối này cuối cùng vẫn còn cần Mạnh đại ca tự mình chứng thật, nàng mới có thể yên lòng. Nhưng nàng tin tưởng, đáp án nhất định là điều nàng nghĩ.
Hôm đó, nàng vừa tới Tịch Nguyệt, mơ hồ giống như gặp được bóng dáng của hắn, nàng đang định xông lên trước, lại bị mấy tên binh sĩ bắt được, không chỉ thu ngân lượng thu ngựa của nàng, còn ném nàng vào trong núi xây dựng lăng mộ. Nhìn lao công thợ xây dựng cùng bị bắt tới, nàng mới hiểu được thời vận của nàng có bao nhiêu xui xẻo. Thế nhưng vậy thì như thế nào, nàng sẽ chạy trốn ra ngoài. Mấy lần chạy trốn thất bại, bị đánh đến thương tích đầy mình, nàng không sợ hãi. Nàng âm thầm hợp tác với mấy thợ thủ công, cuối cùng từ trong lăng mộ tăm tối không ánh mặt trời này chạy ra ngoài. Nàng cuối cùng trải qua ngàn vạn khổ sở mới tìm được hắn.
Nhưng cuối cùng, lấy được lại là đáp án khiến cho nàng tuyệt vọng cùng đường như vậy!
Phần may mắn trong đáy lòng bị mạt sát vô tình!
Sớm biết như thế, ban đầu nàng chết đi thì tốt rồi, ít nhất trong lòng vẫn có thể lừa gạt mình đây tất cả đều là giả, còn có thể lưu lại cho mình một phần nhớ nhung. Nhưng bây giờ, ngay cả lừa gạt mình nàng cũng không làm được, trong lòng chỉ có lạnh lẽo tuyệt vọng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Lão đại, không thấy Ánh Văn và Cửu Phong.” Hữu Nhất lục soát một vòng trong phủ sau đó bước nhanh đuổi lên phía trước nói.
Cố Thần Vũ ở trên lưng ngựa, sát khí trong mắt tràn khắp, lạnh giọng nói: “Đại quân lên đường, tiến công Đào đô.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Thế nào, ngươi chính là không chịu nói cho bản Thái tử biết đây là thứ gì?” Mộ Dung Chiêu đi vào phòng giam, đầu ngón tay vuốt ve viêm đỉnh lớn bằng bình rượu nhỏ, hỏi rất tùy ý, giống như đã sớm biết kết quả.
Ôn Noãn ngồi đưa lưng về phía hắn, nhìn cũng lười nhìn hắn một cái. Sau khi nàng tỉnh lại ở trong thiên lao thấy cổ tay và mắt cá chân của nàng đều bị xích sắt to bằng cổ tay khóa lại, Mộ Dung Chiêu này ngược lại vô cùng để mắt đến nàng.
“Xem ra Vương phi không có hứng thú với vấn đề này.” Hắn gật đầu một cái, cất viêm đỉnh vào trong ống tay áo, đổi một đề tài khác nói, “Nghe ngự y nói thân thể của Vương phi cũng không đáng lo ngại, Vương phi sở dĩ tóc trắng đỏ mắt nổi điên là bởi vì do cổ độc? Không biết Vương phi có biết mình trúng cổ độc gì không? Có thể nói cho bản Thái tử, bản Thái tử còn có thể tìm người giải cổ giúp ngươi.”
“Không biết Thái tử muốn biết cổ độc này để đi gieo họa cho ai? Chẳng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui