Lười Phi Có Độc

Cố Thần Vũ không đợi nàng nói hết lời, trực tiếp giật lấy nước thuốc trong tay nàng uống hết, tròng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Cứu nàng ấy!”
Mắt Quân Dập Hàn phức tạp nhìn hắn, trong lòng không thể phủ nhận, hắn ta yêu tiểu Noãn không ít hơn hắn.
Ánh Văn kinh ngạc nhìn tay trống không, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên bộc phát ra trận cười to thê lương, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy xuống.
Nàng gật đầu một cái, giọng nói mang theo khàn khàn nói: “Được, cứu, ta cứu nàng ta.”
Nàng lảo đảo tiến lên kéo Ôn Noãn từ trong ngực Quân Dập Hàn ra, đưa khuỷu tay về phía môi nàng ta, tay phải đồng thời lấy hoa đỉnh ra, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ nàng và Ôn Noãn đồng thời ngăn cách người khác.
Quân Dập Hàn lo lắng nhìn về phía Ôn Noãn vẫn hút cổ tay Ánh Văn, Mạnh Cô Nhiễm và Cố Thần Vũ đều chăm chú nhìn vào tình huống trong vầng sáng. Bọn họ định tiến lên, lại bị vầng sáng ngăn cản bên ngoài.
Lúc này những người khác cũng lục tục chạy tới, thấy tình cảnh này ai cũng không lên tiếng, chỉ nín thở ngưng khí cùng đợi.
Sắc mặt Ánh Văn dần tái nhợt, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, nàng đưa tay đánh về phía bụng Ôn Noãn, cổ họng Ôn Noãn căng thẳng, phun ra một con sâu lớn chừng đầu móng tay cái, vẻ mặt điên cuồng dần bình tĩnh lại. Người bên ngoài vầng sáng cũng cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao lại đột nhiên cứu ta?” Ôn Noãn bình thường trở lại, cười lạnh nói.
“Thần Vũ dùng mạng của hắn đổi lấy mạng của ngươi, ta đương nhiên phải cứu ngươi rồi.” Ánh Văn kiềm chế cảm giác mê muội khi sinh mạng nhanh chóng chạy mất, cười trào phúng. Máu trong người Đào Linh Nữ quý giá, lúc này hơn phân nửa máu trong cơ thể nàng cứu Ôn Noãn, hiện giờ còn dư lại trong cơ thể, chỉ đủ để nàng chống đỡ ước chừng trong nửa năm mà thôi.
“Ngươi làm gì Thần Vũ?” Máu chảy nhanh chóng cả người Ôn Noãn, mắt lạnh vội vàng tìm kiếm bóng dáng Cố Thần Vũ, khi nhìn thấy hắn còn tốt đẹp nở nụ cười với nàng thì trong lòng nàng khẽ thả lỏng, lạnh giọng nói với Ánh Văn, “Ngươi làm gì Thần Vũ? Đừng quên lúc trước ta cảnh cáo ngươi cái gì.”
“Dĩ nhiên nhớ. Ngươi nói, ‘Nếu tổn thương Thần Vũ, nhất định, chém chết!’” Nàng không có hề gì cười cười, “Mà hôm nay ta không định còn sống rời đi. Ôn Noãn, chúng ta chơi một trò chơi đi, để ông trời giải quyết ân oán giữa chúng ta.” Nàng lấy súng lục màu bạc từ trong tay áo ra, là cây súng lúc trước Cố Thần Vũ đưa cho Ôn Noãn.
“Ngươi lấy đi khi nào/” Sắc mặt Ôn Noãn rét lạnh nhìn nàng ta.
“Thế nào, ngươi quan tâm sao? Ngươi vứt xó nó phủ bụi, còn không bằng đặt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui