Lười Phi Có Độc

Bên trong phòng không mở cửa sổ hơi có vẻ mù mờ, hương khói nhẹ vấn vít bay từ trong lư bằng men sứ xanh ra, ánh mắt vốn không quá sáng tỏ xẹt qua mấy nhánh cây khô xuyên vào cửa sổ, chiếu lên vết loang lổ lưa thưa trên thư án. Một nam tử khoanh tay đứng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua hơi nghiêng đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú trang nhã có vẻ hơi tái nhợt, giống như nhẹ nhàng phác họa sơ qua thời gian lướt qua trong cuốn tranh cổ mà thành. Hắn nắm tay đưa lên môi ho khụ nhẹ, dời bước ngồi lên ghế bằng gỗ tử đàn, vuốt tay áo nâng cổ tay nói: “Không phải nói xem bệnh cho trẫm, còn thất thần cái gì?”
Ôn Noãn bỗng nhiên hồi hồn cúi mắt tiến lên, ở đây ánh sáng ảm đạm, nhìn dung mạo và dáng hình hắn ngược lại không khác Quân Hạo Thiên, nhưng thứ da mặt này, có nhiều loại phương pháp có thể làm giả, vấn đề vóc người này, với Mộ Dung Tịnh mà nói tìm người tương tự càng thêm không tốn sức, chỉ có tình trạng thân thể của hắn không thể làm giả. Trước đây hắn từng trúng độc nặng, mặc dù nàng từng giải độc cho, nhưng tổn hao thân thể rất nghiêm trọng. Vì vậy, hắn có phải là Quân Hạo Thiên hay không, chỉ cần nàng bắt được mạch của hắn lập tức có thể bày ra thật giả.
Đầu ngón tay của nàng vừa chạm đến da thịt của hắn, thế nhưng cổ tay hắn lại nhanh như tia chớp bẻ ngược lại giữ chặt tay nàng, một tay khác đã khóa cổ họng của nàng lại, tròng mắt sắc còn nhạt hơn giọng nói nhìn nàng, nhưng ngón tay đã có xu thế lấy mạng, “Nói, là ai phái ngươi tới?”
“Nô tài nghe không hiểu Hoàng thượng đang nói gì? Nô tài cũng chỉ thay tiểu Hỉ tử đưa thiện tới.” Ôn Noãn trấn định trả lời.
“Ngươi không cảm thấy vẻ mặt này của ngươi trấn định quá mức sao?” Ngón tay Quân Hạo Thiên thắt chặt, “Trẫm sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi còn không nói lời nói thật, trẫm sẽ không giết ngươi, nhưng trẫm sẽ giao ngươi cho Thái hậu, đến lúc đó Thái hậu sẽ tự khiến cho ngươi mở miệng khai ra chủ tử của ngươi là ai?” Bên môi hắn chứa đựng ý cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, nói ra giống như không phải uy hiếp mà thản nhiên bàn về khí trời hôm nay.
Mộ Dung Tịnh biết “Hắn” là “Giả”, tuy rằng phái người điều tra, cũng sẽ không dùng phương thức này, mà Dập Hàn càng sẽ không, như vậy người sau lưng người này là ai? dinendian.lơqid]on
Tròng mắt Ôn Noãn khẽ ngưng nhìn hắn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng, thử dò xét nói: “Bờ đê dương liễu, mười dặm hồ sen.”
“Hà nhi?” Quân Hạo Thiên kinh ngạc ra tiếng, tay khóa cổ họng của nàng lập tức thả lỏng.
Ôn Noãn lặng lẽ thu hồi ngân châm dự bị để đề phòng trên ngón tay lại, cổ tay thuận thế đảo một cái, đầu ngón tay sờ lên uyển mạch của hắn… Quả nhiên là Quân Hạo Thiên. Nàng ngồi xuống ghế bằng gỗ tử đàn ở bên cạnh, vuốt ve cổ bị hắn bóp làm đau, hỏi, “Ngươi hồi cung khi nào?”
“Ngươi và Dập Hàn là xảy ra chuyện gì?” Chân mày Quân Hạo Thiên nhíu chặt, không trả lời mà hỏi lại.
“Ta không muốn nhắc lại chuyện này.” Ôn Noãn thu mắt rót tách trà đè vị đắng chát trong cổ họng xuống.
Quân Hạo Thiên thấy nét mặt nàng hết sức kiềm chế nhưng lại hơi lộ ra vẻ đau đớn, thần sắc trong mắt thoáng tối đi, nói, “Lúc ấy ngươi gặp ta ở trong thư phòng, ta và hắn chính là đang bàn luận chuyện này. Vốn dự định ngươi và hắn… Sau đó, chẳng biết tại sao, thế nhưng hắn lại đột nhiên hành động trước vào ngày đó, nói là tất cả đã bố trí thỏa đáng cần làm trước, ta cũng tin. Lại không ngờ…” Giọng hắn chìm lạnh, “Ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định để Dập Hàn cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”
“Không cần.” Ôn Noãn chán nản cười một tiếng, “Chuyện này sai vốn là ta.” Huống chi hắn đã trả lời rõ ràng. Nàng đứng dậy, “Ta tới cũng chỉ muốn xác nhận có đúng là ngươi trở lại hay không, nếu đã xác nhận rồi cũng nên đi.”
“Bây giờ ngươi ở đâu?” Hắn cầm cổ tay nàng ngăn cản bước chân rời đi của nàng.
“Ở chỗ ta nên ở.” Ôn Noãn rút tay về sải bước đi.
Quân Hạo Thiên nhìn bóng lưng mảnh mai nhưng lại như bộ gông xiềng nặng nề của nàng, trong lòng than nhẹ một tiếng, là thương tiếc vô tận.
Ôn Noãn thu thập suy nghĩ hỗn loạn như thủy triều, nhanh chóng chạy tới điện Triêu Phượng, hy vọng mặc dù trì hoãn chút canh giờ nhưng vẫn kịp tìm Trại Chư Cát.
Tất cả cung nhân trong điện Triêu Phượng đều bị đuổi ra ngoài, chỉ lưu lại Mộ Dung Tịnh ngồi trên ghế phượng đang vỗ trán và Sở Hoan với vẻ mặt quật cường. diee ndda fnleeq uysd doon
“Hôm nay trên đại điện sắc phong, ở trước mặt văn võ bá quan ngươi làm ra chuyện quá quắt như thế, ngươi có phải định khiến ai gia tức chết không?” Mộ Dung Tịnh nhìn một thân cung trang màu trắng của nàng chỉ cảm thấy thật nhức mắt, hận không thể lập tức lột xuống cho nàng, “Mặc dù trước kia ngươi làm càn làm bậy, nhưng còn không đến mức phân rõ tình thế như thế, nhưng từ sau khi ngươi rời cung trốn đi sau đó trở lại làm việc liền trở nên hoang đường, hành vi lật chuyển này, có phải Quân Dập Hàn giật dây ngươi làm như vậy không?” Bà ngẫm nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi, gần như cắn răng nghiến lợi nói, “Dĩ nhiên là hắn, nếu không phải do hắn, sao ngươi lại nghĩ ra biện pháp đến không tuân theo ai gia như vậy, khiến ai gia mất hết mặt mũi ở trước mặt bách quan, làm chuyện cười cho người trong thiên hạ?”
Sở Hoan không thể tưởng tượng nổi nhìn bà, trừng lớn mắt nói: “Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ tới vấn đề của mình? Ngài hao tổn tâm cơ như thế coi nhi thần như kẻ ngu mà lừa gạt, thậm chí không tiếc lấy thuốc khống chế thân thể của nhi thần, rồi hôm nay đẩy nhi thần lên vị trí này làm con rối trong tay ngài? Sở Hoan không hiểu cái gì đại sự thiên hạ, nhưng cũng biết, thiên hạ này là của nhị ca, ngài đoạt Hoàng quyền từ trong tay nhị ca, bây giờ còn định mượn nhi thần lừa người trong thiên hạ, để dễ một bước nắm vững Hoàng quyền trong tay. Sở Hoan cũng chỉ hiện ra tình hình chân thật ngay trước mặt văn võ bá quan, sao mẫu hậu lại đẩy hành động lần này lên đầu tam ca? Nếu mẫu hậu thật sự muốn tìm đầu sỏ gây nên chuyện này, sao mẫu hậu không suy nghĩ đến bản thân một chút, dù sao tất cả đều do tự tay ngài tạo thành…”
“Bốp.” Một tiếng bạt tai vang dội cắt đứt lời Sở Hoan nói.
Mộ Dung Tịnh giận đến ngực phập phồng kịch liệt, tức giận nói: “Ai gia nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi chính là hồi báo lại ai gia như vậy sao?”
Sở Hoan che mặt sưng đỏ, tròng mắt nhìn mũi chân, giọng trầm thấp đè nén chưa bao giờ có, “Vậy Sở Hoan phải làm như thế nào để hồi báo lại mẫu hậu, vẫn làm như không biết thật ra bản thân là nữ nhi tiếp tục lừa người đời chạy đi nói cho các đại thần trong triều mặc nữ trang xuất hiện trước mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một trò đùa dai khi tâm huyết dâng trào? Hay nói cho bọn họ tất cả đều do tam ca xúi giục chỉ điểm?”
Đôi tay Mộ Dung Tịnh hung hăng nắm chặt, tròng mắt cực kỳ phức tạp nhìn Sở Hoan, khổ tâm giấu giếm nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn khiến cho nàng biết. Trước đây nàng bắt đầu hoài nghi thì bà lo lắng không còn kịp nữa, lại không ngờ, thật sự chậm một bước. Chẳng lẽ tất cả đều là mệnh trời? Trong lòng vừa đau vừa giận, bà nhắm mắt lại, xoay người không nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của nàng nữa, nạt nhỏ: “Người đâu, đưa tứ Điện hạ về nghỉ, không có lệnh của ai gia, không cho hắn bước ra cửa điện một bước.”
“Mẫu hậu, nhi thần rốt cuộc có phải là nữ nhi ruột thịt của ngài không?” Nếu không sao lại nhẫn tâm đối xử như vậy với nàng?
Mộ Dung Tịnh đột nhiên xoay người lại, lại chỉ thấy bóng dáng bực tức của nàng càng chạy càng xa, giống như khoảng cách giữa hai người, càng kéo càng xa. Trong lòng bà dâng lên vẻ kinh hoàng, muốn gọi nàng về nói hai câu thân thiết an ủi, nhưng cuối cùng, môi hé mở, rồi lại nhẹ nhàng khép lại.
Mặt trời ở giữa trời, điện Triêu Phượng lại đóng chặt cửa lớn thủ vệ tầng tầng lớp lớp, Ôn Noãn đang định làm như thế nào để người không biết quỷ không hay chui vào, lại thấy cửa điện mở ra, Sở Hoan giận nhảy ra, đi theo phía sau là bốn gã thị vệ, nghiễm nhiên là trận thế áp tải.
Nàng lặng lẽ đi theo, khi đi tới chỗ hẻo lánh thì ngân châm ở đầu ngón tay nhanh chóng bắn ra đồng thời che miệng Sở Hoan xoay người ẩn vào sau tường hoa cao hơn trượng, lúc này mới trong cặp mắt mở to của Sở Hoan nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng, ta là tam…” Tiếng nói dừng lại, lại nói, “Ôn Noãn.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Sở Hoan vội vàng gật đầu, đợi đến khi Ôn Noãn nới lỏng miệng nàng ra, nàng lại mờ mịt hỏi: “Ôn Noãn là ai?”
“…” Ôn Noãn.
“A, tam tẩu.” Sở Hoan gãi đầu rốt cuộc nhớ ra tên của tam tẩu là Ôn Noãn, nàng vui vẻ cầm tay nàng ấy nói, “Tam tẩu, sao ngài lại tới đây?”
“Ta không phải tam tẩu của ngươi.” Ôn Noãn lạnh giọng cắt đứt, thấy nàng ấy bừng tỉnh hiểu ra, đáy mắt lộ vẻ đồng tình, giống như lại định mở miệng, nàng nghiêng đầu giọng căng chặt nói, “Lúc trước cung nữ dẫn ngươi từ trên điện đi, nàng ta còn ở trong điện Triêu Phượng?”
“Không có, sau khi nàng ta dẫn ta tới trong điện liền để cho người canh chừng ta rồi rời đi.” Sở Hoan nghiêng đầu dò xét vẻ mặt lạnh như phủ băng của Ôn Noãn, cũng không dám hỏi chuyện của nàng và tam ca của mình nữa, chỉ đành phải cân nhắc mở miệng, “Tam… Ôn tỷ tỷ.” Nàng cứng rắn đổi lời, “Cung nữ kia đắc tội ngươi? Hừ, ta nhìn nàng ta cũng vô cùng không vừa mắt, ngươi yên tâm, lát sau ta sẽ sai người bắt nàng ta lại, sau khi đánh nàng ta một trận, rồi lại đưa nàng ta cho Ôn tỷ tỷ hả giận.”
“Nàng ta không phải cung nữ.”
“Vậy nàng ta là ai?”
“Một người từng có đụng chạm.” Ôn Noãn thấy nàng ấy còn định hỏi, liền nói sang chuyện khác, “Ngươi phát hiện mình thân là nữ nhi khi nào?”
“Cái này…” Tròng mắt Sở Hoan hơi lóe lên, giọng ngây ngô nói, “Chính là lần lên thanh lâu, căn phòng kia… Hai người kia… Sau đó liền…”
Mặc dù nàng ấy nói không tỉ mỉ, nhưng Ôn Noãn nghe đại khái cũng đoán ra được, nhất định là lần trước hai người trần truồng làm việc trong phòng kia lộ ra trước mắt nàng ấy, đối lập đặc thù của nam nữ rõ ràng như thế, trừ phi nàng ấy là kẻ ngu mới không rõ bản thân mình thật ra là nữ nhi.
“Nhưng mà…” Sở Hoan muốn nói lại thôi, trên vẻ mặt tràn đầy rối rắm.
“Là lo lắng thân thể ngươi bị thuốc khống chế?” Ôn Noãn trấn an nói, “Ngươi yên tâm, Ôn tỷ tỷ sẽ luyện xong thuốc để cho ngươi khôi phục thành cô nương bình thường.”
“Ngươi biết?” Sở Hoan kinh ngạc mà nhìn nàng, trong đầu giật mình một cái, lắp ba lắp bắp nói, “Chẳng lẽ là Mạnh, Mạnh đại ca nói cho ngươi biết, ngươi. A, Mạnh đại ca quả nhiên đã biết, vậy nói như thế lần trước ngươi tới thanh lâu bắt mạch của ta chính là để xác nhận?” Nàng càng nói vẻ mặt càng hoảng sợ ảo não, mười ngón tay chìa ra che mặt, chỉ lộ ra hai mắt tròn vo khóc không ra nước mắt, chờ mong nàng phủ nhận.
“Không sai.” Ôn Noãn bị vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu của nàng khiến cho khóe môi khẽ dâng lên ý cười, kéo tay của nàng xuống nói, “Ngươi yên tâm, Mạnh Cô Nhiễm hắn cũng không ghét bỏ ngươi, ngược lại cho ta tờ phương thuốc chữa trị cho ngươi, để cho ta chế thuốc cho ngươi.”
“Thật sao?” Trong nháy mắt Sở Hoan vui vẻ tột đỉnh, trống không trong lòng lúc trước nhanh chóng biến mất, nàng cầm chặt tay Ôn Noãn nói, “Vậy Mạnh đại ca có từng nói yêu thích ta không? Có nói muốn gả cho ta không? Không đúng, Mạnh đại ca biết ta là nữ nhi gia, vậy hẳn là Mạnh đại ca có nói muốn thú ta không?”
“Thân là cô nương gia, sao không có một chút dè dặt của cô nương gia.” Ôn Noãn trêu ghẹo nàng, “Hắn không nói những chuyện này cho ta biết, tự ngươi phải hỏi hắn mới được.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Dè dặt không thể theo đuổi được Mạnh đại ca, nên tới có ích lợi gì?” Tròng mắt Sở Hoan xoay vòng vòng, nói thầm nho nhỏ.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt đầy vui mừng nhưng hơi sưng đỏ của nàng, đáy mắt dâng lên thương tiếc, hài tử này lớn lên từ trong lừa gạt, bây giờ lại bị mẫu hậu của mình lợi dụng như vậy, cũng may đáy lòng nàng không bị hắc ám xâm nhập, ánh sáng vẫn còn đó. Nàng dặn dò, “Lòng người trong cung hiểm ác, tâm tính ngươi đơn thuần, bây giờ thân phận nữ nhi gia bại lộ, về sau không biết sẽ đối mặt với mưa gió như thế nào, mọi việc nhất định phải để ý khắp nơi, tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Ừ.” Chóp mũi Sở Hoan bỗng nhiên đau xót, mẫu hậu sinh dưỡng nàng lại lợi dụng nàng, tuy rằng bản tính nàng rộng rãi nhưng nói không để tâm cũng là giả, nếu mẫu hậu có thể thật lòng đối xử tốt với nàng như vậy thì tốt biết bao. Sở Hoan nặng nề gật đầu một cái, tròng mắt chuyển động, mong đợi nói, “Nếu không Ôn tỷ tỷ dẫn ta xuất cung có được không?” Nói như vậy không chừng còn có thể gặp được Mạnh đại ca.
“Bây giờ bản thân Ôn tỷ tỷ cũng khó bảo toàn sao có thể dẫn ngươi xuất cung?” Ôn Noãn cười khổ, suy nghĩ một chút, cuối cùng không yên lòng về nàng, “Trước kia có một người áo đen xông vào trong điện của ngươi, lúc gần đi cho ngươi một bình ngọc nhỏ, ngươi còn giữ lại?”
Sở Hoan cau mày cẩn thận hồi tưởng, bỗng nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào Ôn Noãn nói: “Chẳng lẽ người kia là…”
“Là ta.” Ôn Noãn cười gật đầu, “Nếu như ngươi có khó khăn hoặc nguy hiểm, liền mở bình ngọc này ra, đến lúc đó tự ta sẽ chạy tới.”
Lại là Ôn tỷ tỷ? Sở Hoan yên lặng nhìn bầu trời, lúc ấy nàng còn thèm thuồng sắc đẹp của nàng.
“Được rồi, ta còn có chuyện không thể nán lâu trong cung, sau đó ngươi gỡ ngân châm sau gáy mấy người thị vệ này ra, sau nửa khắc đồng hồ bọn họ có thể tỉnh lại, ngươi ở trong cung tự chăm sóc tốt cho mình.” Nàng ngẫm nghĩ vẫn không yên tâm về nàng ấy, kéo cổ tay nàng ấy, gõ lên đầu tiểu Lục đang cuốn trên cổ tay mình, tiểu Lục không cam không nguyện bò vòng lên cổ tay nàng ấy, “Lưu tiểu Lục lại cho ngươi, nếu có nguy cơ khẩn cấp, có lẽ nó có thể giúp đỡ nổi. Ta đi trước.”
“Haizzz…” Sở Hoan nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của nàng ấy, im lặng than thở, chỉ cảm thấy tam ca tổn thương tam tẩu tốt như vậy thật đáng tiếc, tương lai nhất định sẽ hối hận đến ruột trong bụng xanh lè.
Ôn Noãn vừa mới ra khỏi cửa cung, đang định đi về phía xe ngựa Thanh Nham đang chờ đợi, phía xa lại có một tiểu nữ hài tử mập cầm mứt quả chạy tới trước, kéo gấu áo nàng chảy nước miếng nói: “Ca ca xinh đẹp, thư của ca ca.”
Nhìn tiểu nữ hài tử này thật sự đáng yêu, nàng không nhịn được nhéo hai má mập múp míp của nàng, lúc này mới đưa tay tiếp nhận thư mà nàng ấy phí sức nhón chân lên đưa tới, thuận miệng mà hỏi: “Thư này ai đưa cho ca ca vậy?”
“Ca ca ngồi xổm xuống ta sẽ nói cho ca ca biết.” Tiểu nữ hài tử mập cắn đầu ngón tay đáng yêu nhìn nàng.
Ôn Noãn theo lời ngồi xổm xuống, tiểu nữ hài tử lại “Chụt” một cái nặng nề hôn lên mặt nàng, dán nước miếng lên mặt nàng, cười khanh khách chạy ra xa, giọng nói mềm dẻo theo tiếng cười truyền đến: “Nữu Nữu cũng không biết vị ca ca kia là ai.”
Ôn Noãn lau nước miếng trên mặt dở khóc dở cười, nàng mở thư ra nhìn, chân mày khẽ nhíu, trong lòng đã đoán ra được thân phận người hẹn nàng là ai.
Hắn hẹn nàng, sợ rằng hẹn là “Hắn” đi, thân phận người hẹn nàng thật sự có ý tứ, địa điểm hẹn cũng thật có ý tứ. Nàng thu thư vào trong tay áo, lên xe ngựa, vừa đúng, có thể thuận tiện đi nhìn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui