Lười Phi Có Độc

Tuyết đọng đè lên đầu cành, mai đỏ tự nhiên nở rộ, hương thơm thanh tịnh và đẹp đẽ tràn ngập cả thành Trừ Châu. Ôn Noãn nắm thật chặt áo bông vải thô trên người, cầm theo bọc quần áo đơn giản và năm tên tỳ nữ khác được chiêu mộ nhập phủ theo quản sự sắp xếp tiến vào phòng tạp dịch bên tay trái.
Chỗ giường đệm của Ôn Noãn là bên tay trái dựa vào tường, đối ngược với nàng lĩnh giường đệm ngủ bên tay phải là một cô nương có thân hình cực kỳ gầy gò vả lại trầm mặc ít nói, bởi vì cô nương kia quá mức gầy khiến cho phần dưới cằm cực kỳ nhọn dưới hốc mắt hõm sâu, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà da mặt vàng vọt hơi trắng, cả người lộ ra vẻ có bệnh.
Khi phỏng vấn quản sự vốn không định thu nàng, nhưng không nhịn được nàng đau khổ cầu khẩn, cuối cùng nhận lấy nàng làm chút việc nặng giặt và hồ quần áo.
Dọn dẹp đơn giản một phen, Ôn Noãn thuận theo mấy người đi tới trong việc đứng thành một hàng chờ quản sự sắp xếp công việc. Trừ cô nương tên Thanh Thanh là người cùng phòng với nàng ra đã được bố trí công việc, bốn người khác đã có hai người được bố trí vào phòng bếp giúp một tay, còn lại hai người có dung mạo tốt hơn một chút được bố trí vào sảnh trước theo hầu. Chỉ còn dư lại Ôn Noãn, quản sự nhìn nàng nhíu nhíu mày, định bố trí nàng làm chút việc nặng, nhưng nhìn thân thể thật mỏng manh, vả lại tuy rằng là tỳ nữ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như cái tên của nàng “U Đàm” lộ ra vẻ thanh nhã, làm việc nặng hơi đáng tiếc. Nhưng nếu sắp xếp đi sảnh trước, tướng mạo này lại thật sự hơi bình thường. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng thả lỏng chân mày ra nói, “Nhìn ngươi giống như là người thận trọng, mấy ngày gần đây đi phòng bếp nhỏ phụ trách nấu thuốc đi.”
Nấu thuốc? Cho ai! Trong phủ này có ai ngã bệnh có tư cách cần người chuyên nấu thuốc? Quân Dập Hàn! die nda nle equ ydo nn
Hắn ngã bệnh? Chuyện khi nào? Có nghiêm trọng không? Từ sau khi vào phủ lòng Ôn Noãn liền rối loạn, không kiềm chế được lo lắng, thật muốn được gặp hắn ngay bây giờ, xem hắn rốt cuộc như thế nào.
Nàng đang chìm trong mạch suy nghĩ của mình, tay áo giống bị người nhẹ nhàng kéo kéo, nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thanh Thanh cô nương giường bên ngước mắt nhìn về phía quản sự, ngay sau đó thu mắt cúi thấp đầu xuống nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ ý của nàng ấy, vội vàng đáp lại trước khi quản sự tức giận: “Vâng.”
“Nếu lần sau khi bản quản sự bố trí công việc ngươi lại thất thần, bản quản sự sẽ để cho ngươi đi phòng bếp bổ củi.” Quản sự nói xong đen mặt rời đi.
“Mới vừa rồi, cám ơn.” Ôn Noãn cười nói cám ơn với Thanh Thanh, Thanh Thanh cúi thấp đầu xoay người đi phòng giặt quần áo.
“U Đàm, ngươi đúng là may mắn, lần đầu tiên đã được chuyện thanh nhàn như vậy.” Trong giọng nói của Thúy Lan được bố trí đi phòng bếp tràn đầy chua chua. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ai bảo người ta có mệnh kia rồi, đi thôi, đi làm việc.” Đào Hồng cũng được bố trí vào phòng bếp làm việc kéo Thúy Lan đi về phía phòng bếp.
Lúc này trong lòng Ôn Noãn đang treo ngược Quân Dập Hàn làm gì có tâm tình so đo với các nàng, chỉ làm như không nghe thấy lời nói châm biếm của hai người, bước chân hơi nhanh đi tới phòng bếp nhỏ nấu thuốc.
Nàng lấy thuốc đại phu đưa tới kiểm tra một chút, phát hiện là một chút thuốc hạ sốt trừ lạnh tầm thường, trái tim đang lơ lửng cuối cùng để xuống bảy tám phần, đánh giá hắn xác định gần tới thời kỳ thời tiết chuyển đổi quá nhanh nhất thời bị phong hàn.
Ước chừng sau hai canh giờ thuốc nấu xong, Ôn Noãn rót thuốc vào trong chén, nghĩ tới sắp được gặp Quân Dập Hàn, trái tim đang rối loạn dần dần vững vàng. Nàng đang định bưng thuốc đi, ngoài cửa lại có một nha hoàn dung mạo đẹp đẽ đi vào, giọng nói có vẻ hơi ngạo mạn: “Thuốc đã nấu xong chưa?” Nhìn vật liệu may mặc trên người, ứng với là người làm trong phủ có địa vị không thấp.
“Đã sắc xong rồi, ta sẽ đưa đi.” Ôn Noãn gật đầu một cái với nha hoàn kia, bưng thuốc lên đang định đi trước, nha hoàn kia lại nghiêng người ra đỡ, lạnh giọng cười nhạo nói, “Ngươi đưa đi? Ngươi có tư cách gì đưa đi?” Nàng khoanh tay vòng quanh Ôn Noãn hai vòng, cực kỳ khinh miệt nói, “Hóa ra là đứa mới tới, ta nói sao không hiểu quy củ như thế. Phòng của Vương gia là ngươi có thể tiến vào? Thuốc của Vương gia là ngươi có thể đụng vào? Dáng dấp bình thường như vậy, còn định đưa thuốc cho Vương gia, cũng không cầm gương nhìn kỹ dáng vẻ của mình một chút xem? Ngươi xứng à?”
Ôn Noãn cười lạnh trong lòng, nàng ngược lại không biết từ khi nào đưa thuốc cho Quân Dập Hàn cũng có phân chia dung mạo tốt xấu rồi, cô nương trước mắt này, dung mạo cũng chỉ hàng trung thượng, nàng thật sự không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nha hoàn kia dạy dỗ nàng xong, thấy nàng yên lặng không nói cũng không lên tiếng chống đối, tự giác cho rằng đã ra oai phủ đầu nàng cũng làm đầy đủ tác dụng chấn nhiếp. Bây giờ trời lạnh, nếu còn không bưng thuốc này đi chỉ sợ thuốc nguội, không thể trì hoãn nhiều thêm nữa, liền lạnh lùng “Hừ” một tiếng, bưng thuốc lên đi ra ngoài.
Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, một vệt sáng bạc nhập vào trong cơ thể nàng ta.
Thân thể nàng ta lảo đảo một cái, Ôn Noãn lập tức vội bước lên một bước, một tay tiếp nhận lấy cái khay, một tay kia giả bộ đi đỡ nàng ta, nhưng ngón tay đưa ra vừa chạm tới quần áo của nàng ta không kịp thời đỡ lấy, trán nàng ta đập thẳng lên khung cửa, sưng lên một cục u lớn như trứng gà. dinendian.lơqid]on
“Ngươi không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?” Ôn Noãn cực kỳ quan tâm hỏi.
“Không có, không có việc gì.” Nha hoàn kia nỗ lực đứng thẳng người, tay run run đón nhận lấy cái khay trong tay Ôn Noãn, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến cái khay, một trận đau nhói từ sống lưng đột nhiên đánh tới, thân thể nàng mềm nhũn, “Cốp” một tiếng, cái trán lại một lần nữa mạnh mạnh mẽ mẽ đập vào khung cửa, cái u lớn bằng trứng gà trong nháy mắt chảy “Lòng trứng” đỏ thẫm xuống.
“Trán ngươi chảy máu, nếu không ta đi thông báo cho quản sự để cho ông ấy tìm đại phu kiểm tra cho ngươi một chút?”
“Không, không cần.” Nha hoàn kia giơ tay lên lau trán, liếc nhìn máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, đầu óc choáng váng, nếu không phải tay kịp thời vịn khung cửa, không thể không một lần nữa hung hăng va chạm đụng vào. Nàng thấy máu đầu óc liền choáng váng lúc này khó có được rõ ràng nghĩ, nếu để cho quản sự biết nàng đột nhiên đau đớn cả người, chắc chắn sẽ cho rằng nàng bị đột phát chứng bệnh gì đó, sẽ không để cho nàng ở gần hầu hạ Vương gia. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho quản sự biết. Nàng tốn sức mở mắt nhìn Ôn Noãn, bất kỳ ai muốn dựa vào gần Vương gia, đều là kẻ địch của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho các nàng có nửa phần cơ hội, nhưng bây giờ dáng vẻ này của nàng đã không thể đi đưa thuốc, người mới tới có tướng mạo bình thường như thế, nàng có dung mạo xinh đẹp như vậy mà Vương gia cũng chưa từng nhìn trúng một lần, nàng ta càng thêm không thể nào, ứng với nàng ta sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì. Chỉ trong chớp mắt, trong đầu nàng đã suy nghĩ xong. Lúc này mặc dù thân thể không tốt lại chật vật đến cực điểm, nhưng nàng vẫn hết sức ưỡn thẳng lưng muốn lấy khí thế của đại nha hoàn ra, nhưng eo vừa mới thẳng lên, lại đau đến nàng đột nhiên cuộn tròn trên trán đổ mồ hôi hột nhỏ giọt, liền chỉ đành phải vứt bỏ khí thế còn chưa lấy ra, nắm gấu quần Ôn Noãn không còn hơi sức nói: “Thuốc này, để ngươi đưa đi cho Vương gia.”
“Được.” Ôn Noãn lạnh nhạt xoay người rời đi. Nếu không phải trời giá rét sợ thuốc chuyển lạnh, vả lại nàng không kịp chờ đợi muốn đến gặp Quân Dập Hàn, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy.
Một cánh cửa ngăn cách, hắn đang ở trong nàng ở ngoài, chỉ cần vượt qua cánh cửa này, nàng liền có thể gặp được hắn. Ôn Noãn đứng ở cửa, hơi cong tay làm như thế nào cũng không bóp xuống được. Là càng gần hắn thì càng e sợ? Hay là nàng không có đủ dũng khí đối mặt với hắn? Nàng nghĩ có lẽ đều có. Nàng muốn gặp hắn, rồi lại sợ gặp được hắn.
“Tại sao là ngươi đưa thuốc? Khinh Hồng đâu?” Khi nàng đang chần chừ không quyết thì Bạch Ưng đi ngang qua tiến lên phía trước hỏi.“Bẩm đại nhân, thân thể Khinh Hồng tỷ tỷ hơi không thoải mái, để nô tỳ đưa thay tỷ ấy.” Khinh Hồng trong miệng hắn chính là chỉ nha hoàn trong phòng thuốc kia, Ôn Noãn thu mắt trả lời.
“Vậy ngươi còn ngây ra ở cửa ra vào làm chi, còn không mau đưa đi.”
“Nô tỳ, nô tỳ từ nhỏ lớn lên ở ngoài nông thôn rừng núi, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày có thể nhìn thấy được Vương gia được người trong thiên hạ tán dương trong miệng, vì vậy nhất thời hơi khẩn trương.”
“Hóa ra là như thế.” Bạch Ưng cười thấu hiểu, ngược lại cảm thấy nha đầu có diện mạo bình thường này rất thú vị. Hắn giơ tay gõ nhẹ lên cửa, tiếng gõ nhẹ kia, giống như bấu vào trong tim Ôn Noãn, khiến cho trái tim nàng điên cuồng không thôi. Lặng yên chỉ trong chốc lát, bên trong truyền đến giọng nói hơi thấp mang theo vài phần đè nén của Quân Dập Hàn, “Vào.”
“Vào đi thôi.” Bạch Ưng thuận tay đẩy cửa vì nàng.
“Tạ đại nhân.” Bởi vì Ôn Noãn dùng sức quá độ bưng khay, đầu ngón tay trắng bệch. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước qua cửa mà vào, cửa ở sau lưng nàng được Bạch Ưng khép lại.
Bên trong phòng ánh sáng âm u, tràn đầy mùi thuốc thoang thoảng và tiếng ho khan đè nén thật thấp. Trời lạnh như thế, Quân Dập Hàn chỉ mặc một áo khoác ngoài đơn bạc, chính vào lúc này đang ngồi sau thư án duyệt công văn, dung nhan khuynh thế có một không hai vẫn mê hoặc lòng người như trước, chỉ có điều trên mặt lộ ra vài phần tái nhợt, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng trước kia bây giờ lạnh lùng như sương.
Ôn Noãn từng bước từng bước đi lên phía trước dừng lại trước thư án của hắn, cúi mắt cầm chén thuốc đưa lên trước nói: “Vương gia, thuốc của ngài.” dfienddn lieqiudoon
“Đặt.” Giọng hắn lạnh như băng.
Ôn Noãn cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng của chén thuốc truyền qua, thuốc lại đưa về phía trước, “Vương gia, thuốc sắp lạnh, nếu không ngài uống trước đi.”
Quân Dập Hàn giơ tay lên nhận chén thuốc, trở tay đổ thuốc vào chậu hoa bên cạnh, cầm chén thuốc đặt trở lại trong tay nàng, lạnh lùng nói: “Đi xuống đi.”
“…” Trong lòng Ôn Noãn ngũ vị tạp trần, sao hắn có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy.
“Ngài ấy có uống thuốc?” Bạch Ưng chờ ngoài cửa thấy nàng bưng chén trên bàn không hề ngoài ý muốn hỏi.
“Không uống, đổ.” Ôn Noãn nghe giọng điệu của hắn, liền biết trong ngày thường khi đưa thuốc cho Quân Dập Hàn vốn không uống. Nàng nói, “Vương gia bị bệnh tại sao không muốn uống thuốc?”
“Haizzz, đây là tâm bệnh. Tâm bệnh còn cần tâm thuốc.” Trong mắt của Bạch Ưng khó nén lo lắng, lời ra khỏi miệng cảm giác lỡ lời, vội vàng nói, “Còn thất thần ở đây làm gì? Còn không mau trở về nấu thuốc, sắc xong rồi lại đưa.”
“Vâng.” Ôn Noãn chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, lồng ngực căng đau dữ dội.
Đầu Khinh Hồng bị thương, chuyện đưa thuốc một cách tự nhiên rơi vào trên đầu Ôn Noãn.
Nàng đưa thuốc đã sắc xong tới, thuốc đưa đi bị Quân Dập Hàn đổ lại cố gắng nhịn, sau khi tới tới lui lui đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cảm giác như vậy thật bất đắc dĩ. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Vương gia, ngài bận rộn suốt một ngày chắc hẳn đã mệt mỏi, nô tỳ làm một chén cháo cho ngài, ngài nếm thử một chút.” Ôn Noãn đưa chén cháo cho Quân Dập Hàn, nàng đã cố hết sức có thể dùng nguyên liệu nấu ăn thay thế thuốc nấu thành cháo cho hắn ăn, chỉ mong hắn không uống thuốc còn có thể ăn ít thứ.
Mùi thơm nhàn nhạt của cháo tràn ngập trong phòng, ép mùi thuốc vốn có xuống. Đầu viết đang chuyển động của Quân Dập Hàn hơi ngừng lại, tầm mắt rơi lên chén cháo, trong hơi nóng mờ mịt giống như có thứ gì đó cấp tốc bắt đầu ngưng tụ lại trong mắt hắn. Hắn nhận lấy chén cháo, múc muỗng cháo đưa vào trong miệng, trên đầu lưỡi mang theo mùi vị giống như có vài phần quen biết… Hắn ngước mắt nhìn về phía Ôn Noãn.
“Cháo này không hợp với khẩu vị của Vương gia?” Ôn Noãn cố làm ra vẻ hoảng hốt khẩn trương nói, trong lòng lại thấp thỏm không thôi. Trước kia nàng đã từng làm dược thiện cho Quân Dập Hàn, lần này lúc làm nàng cố ý thay đổi phương pháp một chút, chẳng lẽ vẫn bị hắn nếm ra?
“Dược thiện này do ngươi làm?” Tròng mắt Quân Dập Hàn sâu đậm nhìn nàng.
“Vâng.” Ôn Noãn níu chặt vạt áo cúi mắt trả lời.
“Tới đây.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Chẳng lẽ thật sự bị nếm ra được rồi hả?” Nhịp tim của Ôn Noãn như sấm đánh, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi ướt át, tăng đủ tất cả dũng khí trên người rồi mới không xoay người tông cửa bỏ chạy. Nàng dời bước dừng lại trước người hắn, mùi hương lạnh lẽo giống hệt như mùi trúc xanh sau mưa thuộc về hắn thoáng chốc quanh quẩn trên chóp mũi nàng, nàng gần như dùng hết định lực cả đời mới có thể không lao vào trong ngực hắn ôm chặt lấy hắn. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Bên trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, dài giống như một thế kỷ, lại giống như chỉ trong vài cái chớp mắt, trong giọng nói của Quân Dập Hàn mang theo mệt mỏi nói: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Ôn Noãn cúi đầu bước chân vội vã rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ gần như nhếch nhác rời đi của nàng, lại nghĩ tới thần thái khiếp nhược vừa rồi của nàng, khóe môi không khỏi nhếch lên tự giễu, từ trước đến giờ nàng ấy luôn lạnh nhạt tự nhiên bình tĩnh tự kiềm chế, đây sao có thể là nàng ấy? Khi nàng đổi dung nhan dùng khống nhan đan trên thân thể sẽ phát ra mùi hương nhàn nhạt lạ lùng, vừa rồi ngươi có thể ngửi thấy? Lại bởi vì một chén dược thiện có mùi vị vài phần tương tự mà hoài nghi là nàng ấy, Quân Dập Hàn ngươi thật sự điên rồi. Ngươi như vậy với nàng ấy, bây giờ nàng ấy hận ngươi còn không kịp, sao lại xuất hiện bên cạnh ngươi? Chết tâm đi.
Nhưng tuy rằng biết kết quả như thế, trái tim đã sớm rơi vào hầm băng vẫn không nhịn được nổi lên vài phần mong đợi. Lúc ấy làm ra dứt khoát như vậy hắn cũng không hối hận, chỉ có điều không biết, sau khi tất cả kết thúc, hắn còn có thể lấy lại được lòng nàng hay không. Dù sao, dù có ngàn vạn lý do, hắn tổn thương nàng đã đúc thành.
Lại một muỗng dược thiện đưa vào miệng, tuy rằng biết làm dược thiện này không phải nàng, nhưng trong dược thiện này có vài phần mùi vị hắn quen thuộc thuộc về nàng, vậy đã đủ rồi. Cho dù ăn mỗi một miếng, trong lòng đau thêm một phần, hắn vẫn… Thấy ngọt ngào như mật.
“U Đàm, bản quản sự quả nhiên không nhìn lầm ngươi, sau này thuốc không cần sắc, Vương gia chỉ định do ngươi mang dược thiện đi mỗi ngày.” Quản sự mặt mày hớn hở đi tới phòng bếp nhỏ căn dặn Ôn Noãn.
“Vâng.” Trong lòng Ôn Noãn khẽ thở phào, cũng may hắn cuối cùng ăn dược thiện này. Nếu hắn không ăn, nàng thật sự không biết nàng có nên lấy thân phận thích khách nguy hiểm hôn mê hắn châm kim cho hắn không, hay là tiếp tục lặp đi lặp lại sắc thuốc, rồi sau đó bị hắn trực tiếp mang đi tưới hoa.
Cái gọi là tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh, nhưng mà với Ôn Noãn mà nói, thời gian tuyết rơi đã quá lạnh đối với nàng, càng khỏi nói tới ngày tuyết rơi còn ngủ trên giường gỗ đắp chăn bông cũ mỏng manh, nàng bị lạnh bọc kín chăn bông cuộn thành một đoàn lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn cóng đến không ngủ được. Trên người bỗng nhiên có thêm một chiếc chăn mang theo ấm áp, Ôn Noãn ngước mắt nhìn lại, lại thấy là Thanh Thanh giường bên cạnh đắp chăn bông của nàng ấy lên người nàng. Nàng ôm chăn đứng dậy, vội vàng định lật chăn ra trả lại cho nàng ấy, hàm răng mang theo khẽ run nói: “Ngươi đắp chăn cho ta vậy ngươi làm sao? Bây giờ lạnh như vậy không đắp chăn rất dễ bị lạnh, mau cầm đắp lên đi.”
Tay da bọc xương của Thanh Thanh chặn động tác lật chăn ra của nàng, cúi mắt nhẹ giọng nói: “Ta còn có chút quần áo chưa giặt xong, bây giờ phải đi giặt quần áo, ta thấy ngươi lạnh kịch liệt, chăn này ngươi đắp đi.”
Ôn Noãn nhìn trời đen như mực bên ngoài, cau mày nói: “Giờ hơn nửa đêm giặt cái gì mà giặt, hay là chờ trời sáng chút đi.”
“Chờ trời sáng chút sẽ có quần áo dơ đưa tới, nếu giặt không xong sẽ bị quản sự đuổi ra khỏi phủ, việc này ta khó khăn lắm mới có được, cũng không thể vì vậy mà mất.” Giọng nàng vô cùng nhẹ, kết hợp với thân hình khô gầy của nàng, khiến cho người ta không khỏi dựng cả tóc gáy.
Không biết có phải do ảo giác của mình không, Ôn Noãn cảm thấy khi nàng ấy nói lời này thì khóe môi nhếch lên đường cong quỷ dị, khiến cho nơi đáy lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng sợ hãi.
Nàng vuốt ve da gà nổi lên trên cánh tay, lấy hộp nhuận da cao tự chế từ dưới gối đưa cho nàng ấy, “Vậy ngươi mặc nhiều quần áo một chút ngàn vạn lần đừng để bị lạnh, chỗ ta có hộp nhuận da cao, ngươi giặt xong quần áo bôi một chút, để tránh tay bị nứt da.”
“Cám ơn.” Nàng chìa tay tiếp nhận, ánh trắng trắng sáng ngoài cửa sổ trùng hợp chiếu lên cổ tay nàng, Ôn Noãn nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết dây siết màu sắc sâu đậm rộng chừng hai ngón tay, giống như là… Dấu vết bị xích sắt xích lâu dài.
Thanh Thanh giống như thấy được ánh mắt của nàng, vội vàng thu tay lại giấu vào trong tay áo.
“Ngươi…” Ôn Noãn hơi chần chừ không biết nên hỏi hay không.
“Trước kia lúc ở nhà thường bị cha dượng nhốt.” Thanh Thanh chủ động mở miệng trước khi nàng hỏi, trong giọng nói nhỏ nhẹ xen lẫn oán giận khó che giấu, mím mím môi lại nói, “Ta không hy vọng những người khác biết chuyện này, ta không muốn người khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác.” Trong lòng Ôn Noãn hơi thổn thức, không ngờ hành vi man rợ từng thấy trong ti vi trước kia, ở nơi dị thế này nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy, vì vậy nàng cũng không làm ra bất kỳ hoài nghi gì với lời nàng ấy nói, mà có trải qua như vậy, tính tình ít nói cô độc của nàng ấy cũng có giải thích cực tốt. Chỉ có điều chẳng biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
“Vậy ngươi tiếp tục ngủ, ta đi giặt quần áo.” Thanh Thanh cúi đầu rời đi.
Ôn Noãn nhìn bóng lưng khô gầy của nàng ấy da đầu tê rần, vội vàng chui vào trong chăn ngủ. Cũng lười đi nắm bắt lấy cảm giác khó hiểu trong lòng này rốt cuộc từ đâu mà đến. dieendaanleequuydonn
Khó khăn lắm chịu qua một đêm, sau khi trời sáng, Ôn Noãn thừa dịp quản sự đến phòng bếp nhỏ tuần tra hết sức uyển chuyển kín đáo đề ra chuyện trời lạnh chăn bông quá mỏng, quản sự đánh giá thấy nàng vừa đến đã được tự mình làm dược thiện cho Vương gia, không nói hai lời tăng thêm hai chăn mền. Ôn Noãn lại uyển chuyển đề ra tất cả mọi người đều lạnh, quản sự đã hiểu được hàm ý ẩn chứa trong lời nói của nàng, một phòng sáu người, chỉ cấp cho nàng mà không cho thêm những người khác, chắc chắn sẽ đưa đến bài xích bất mãn của những người khác, nên cũng thêm hai chăn mền cho những người khác. Trong nháy mắt Ôn Noãn cảm thấy ban đêm rét lạnh mà tốt đẹp.
Ngoài nấu dược thiện, trong lòng Ôn Noãn âm thầm suy nghĩ, làm sao có thể lấy được long thương. Long thương là mục đích chủ yếu tới đây của nàng, nàng bởi vì long thương mới không thể không tới đây. Nhưng thật sự như vậy sao? Thật ra thì trong lòng nàng biết rõ, nàng cũng chỉ muốn lấy một cái cớ có thể thuyết phục mình xuất hiện ở bên người hắn. Nếu nàng thật sự không muốn gặp hắn, nàng thật ra có thể đi tìm Quân Hạo Thiên đòi Quân Dập Hàn, nhưng nàng lại không làm như vậy. Chỉ vì, nàng thật sự rất muốn gặp hắn.
Bưng dược thiện vào phòng, Ôn Noãn nhìn coi khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của Quân Dập Hàn. Bởi vì lúc nàng tới cửa phòng mở ra, nàng cũng không gõ cửa, bây giờ cũng không biết rốt cuộc hắn có ở trong phòng hay không.
“Vương gia, Vương gia.” Nàng khẽ gọi hai tiếng, nhưng vẫn không nghe được Quân Dập Hàn trả lời.
Chẳng lẽ không có ở đây?
Nàng xoay người định đi ra, đi hai bước rồi lại dừng bước chân, bây giờ hắn không có ở trong phòng, lúc này không tìm long thương thì đợi đến bao giờ. Nhưng long thương rốt cuộc sẽ được hắn đặt ở đâu?
Đứng trước thư án, nàng ngước mắt nhìn vòng quanh mọi chỗ, tầm mắt lại đột nhiên rơi lên bức họa trên bàn dài, mặc dù chỉ vẻn vẹn vài nét bút đơn giản phác họa mặt mày, nhưng lại không khó nhìn ra là nàng. Đầu ngón tay nàng không kiềm chế được sờ lên bức họa…
“Ai cho ngươi chạm vào?” Cổ tay nàng đột nhiên bị túm lấy, sức lực lớn đến như muốn bóp vỡ xương nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu nàng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Nô tỳ…”
“Cút ra ngoài.” Hắn sắc mặt âm trầm ngắt lời nàng, tay túm lấy cổ tay nàng hung hăng dùng sức đẩy nàng ra phía sau. Ôn Noãn bị lực rất nặng này đẩy đến chân liên tiếp bước lui về sau, khi lưng “Rầm” một tiếng đụng vào mép bàn mới dừng lại. Nàng đau đến mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, một hơi thở nghẹn trong cổ họng suýt chút nữa không thở ra.
“Về sau chưa có sự cho phép của bổn Vương còn dám tự tiện đụng vào đồ của bổn Vương, bổn Vương liền cho người đuổi ngươi ra khỏi phủ. Nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Ôn Noãn che lưng, nhịn đau nhức gật đầu.
Nàng mới vừa trở lại phòng tạp dịch, còn chưa kịp bôi chút thuốc thông máu tan bầm lên chỗ lưng bị thương, lại thấy quản sự tức giận đùng đùng xông vào, tiếng quát đổ ập xuống: “Lúc vào phủ ta đã dặn đi dặn lại các ngươi ở trong Vương phủ này điều đầu tiên phải học được chính là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, ngươi ngược lại hay rồi, lúc này mới chạy tới phòng Vương gia mấy lần, lại dám tự mình đụng vào đồ của Vương gia, nếu không phải khi ta đi ngang qua cửa phòng trùng hợp nghe được, sợ rằng mặc kệ ngươi cứ tiếp tục như thế Vương gia truy cứu tới cách chức quản sự của ta đây mà ta vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Thôi, ngày mai ngươi đi phòng bếp hỗ trợ đi, về chuyện đưa dược thiện cho Vương gia ta lại sai người khác đi.”
“Lý quản sự, xin ngài bớt giận, hôm nay nô tỳ cũng chỉ vì nhìn thấy một bức họa trên thư án của Vương gia, nhất thời hiếu kỳ không nhịn được nhìn nhiều thêm lại chạm vào một cái, về sau sẽ không như vậy nữa. Còn nữa, dược thiện này sao có thể tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể nấu, nếu lỡ như thay đổi người nấu Vương gia ăn không thích, chẳng phải vẫn khiến Lý quản sự ngài phiền toái sao, không bằng ngài cho nô tỳ một cơ hội như thế nào?” Ôn Noãn cười làm lành nói. die nda nle equ ydo nn
“Thôi, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, cần phải cho ngươi một trừng phạt, để làm cảnh cáo cho người khác.”
“Lý quản sự nói đúng lắm, U Đàm cam nguyện chịu phạt.”
“Vốn định phạt ngươi ra ngoài cửa phòng ăn quỳ ba canh giờ, nhưng nể tình thái độ nhận sai của ngươi tốt, vậy đi ra ngoài cửa đứng ba canh giờ đi, cơm tối không cho phép ăn.”
“Vâng.”
Nói ra ngoài cửa nhưng thật ra là trên mặt tuyết ngoài cửa, mà ở ngoài cửa phòng ăn có mái hiên tránh gió cản tuyết có hai tôi tớ đứng đó canh chừng nàng. Ba canh giờ tương đương với sáu giờ, Ôn Noãn lạnh đến hàm răng va vào nhau, yên lặng than thở không biết mình có thể chịu đựng nổi không. Có lẽ do bản thân quá mức xui xẻo, trời vốn còn sáng rỡ, trong nháy mắt liền gió lớn mang theo bông tuyết đập vào mặt, thổi trúng đến nàng gần như đứng không vững. Không khí lạnh lẽo cường thế thấm vào phế phủ, bị nghẹn đến nàng ho khan liên tiếp, kéo theo thắt lưng vốn đau đến nàng khó có thể đứng thẳng như cây non nhỏ trong sóng gió chỉ cảm thấy ngay sau một khắc sẽ bị bẻ gãy ở giữa.
Không được, còn đứng như vậy tiếp nàng không thể không bị giày vò đến rớt mất nửa cái mạng. Nàng đang ngẫm nghĩ xem nên dùng biện pháp nào để thoát thân, ngước mắt trùng hợp nhìn thấy bóng dáng Quân Dập Hàn và Bạch Ưng đi trên hành lang mà qua, mắt thấy hai người đã đi đến khúc quanh, chỉ hai ba bước sẽ biến mất trong tầm mắt, nàng không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ đến cần thiết phải nhân cơ hội này đưa tới sự chú ý của hai người, liền thân thể ra sức ngã xuống trên mặt tuyết, “Phịch” một tiếng, không biết trên trán đụng phải thứ gì, trước mắt là bông tuyết bay hỗn loạn choáng váng, tầm mắt mơ hồ giống như có một đoạn áo bào còn trắng hơn tuyết theo gió nhẹ phất qua mặt nàng. Nàng cố hết sức nâng ngón tay đông cứng lên túm chặt lấy áo bào kia, rốt cuộc yên tâm để cho mình ngủ mê man.
“Nàng ta xảy ra chuyện gì?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh nhạt hỏi.“Nghe nói chạm vào bức họa của Vương gia nên bị Lý quản sự trách phạt.” Bạch Ưng nhìn nữ nhân bị đông cứng trên đất sắc môi tím bầm, than nhẹ trong lòng, chỉ cảm thấy nàng chịu tội như vậy một nửa là gieo gió gặt bão, một nửa cực kỳ vô tội. Người trước trách nàng, người sau chỉ có thể trách nàng thời vận không tốt, cố tình chạm vào bức họa không nên chạm, gặp phải lúc tâm tư Vương gia tối tăm nhất.
“Đưa nàng ta trở về.” Hắn hờ hững xoay người, mới vừa cất bước định đi, lại cảm giác áo bào căng chặt, đưa mắt nhìn lại mới phát hiện vạt áo bị nàng nắm chặt trong tay. Hắn kéo mãi vẫn kéo không ra, lại kéo nữa vẫn kéo không ra.
Bạch Ưng thấy thế vội vàng ngồi xổm người xuống gỡ ngón tay nàng ra, chỉ sợ nàng đang ngủ mê man cũng có thể chọc giận Quân Dập Hàn. Dù sao hắn nhìn cô nương này vẫn thấy thuận mắt, quan trọng là dược thiện do nàng làm Vương gia nuốt tất cả vào. Một cô nương khéo tay thông minh khó có được như thế, cũng không thể cứ mơ hồ như vậy bị Vương gia ném ra khỏi Vương phủ đi.
Nhưng gỡ một hồi lâu, Bạch Ưng cuối cùng thất bại thở dài đứng lên, “Tay của nàng ấy lạnh cóng, nếu như cứng rắn gỡ tay của nàng ấy ra, sợ rằng sẽ làm bị thương nàng ấy. Nếu không…” Hắn đưa mắt nhìn vạt áo Quân Dập Hàn.
Quân Dập Hàn không để ý tới ánh mắt có hàm ý của hắn, tầm mắt của hắn nhàn nhạt rơi vào trên người nô tỳ nằm ngửa trên mặt tuyết này, tầm mắt nhạt mà xa, giống như xuyên thấu qua bông tuyết bay lả tả kia xuyên thấu qua nàng nhìn vào trong hư không.
Hôm đó ven bờ hồ Hương Lăng, nàng một thân giá y đỏ thẫm đưa lưng về phía hắn mặt nhìn mặt hồ mà ngồi, hơi thở bi thương tuyệt vọng bao phủ quanh thân. Không nói một lời không hề nhúc nhích chút nào, giống như một pho tượng hóa đá không hề có một chút tức giận đáng nói. Hắn cho rằng nàng ít nhất sẽ phá giọng khóc lớn, phát tiết cảm xúc chất chứa trong lòng, bi thương khổ sở đau đớn tuyệt vọng… Nhưng nàng không có, nàng cứ yên lặng ngồi như vậy, yên tĩnh đến khiến cho trong lòng hắn bắt đầu khẽ run bắt đầu sợ. die nda nle equ ydo nn
Thời gian chậm chạp trôi đi, đau khổ vô tận tràn ra trong lòng. Nàng ngồi, hắn đứng.
Trong mắt nàng có lẽ sen tịnh đế trong hồ Hương Lăng vô cùng châm chọc, có lẽ là chân trời hư vô, hoặc có thể là… Tầm mắt bị nước mắt như sương mù che không có gì cả… Nhưng trong mắt hắn, chỉ có nàng.
Vầng trăng cô độc trên không, tuyết mịn bay lả tả, Bạch Ưng báo lại nói nhận được tin tức Minh Nguyệt các bị tàn sất, hắn thế mới biết trong vòng một ngày nàng lại hai bàn tay trắng, hai đả kích nặng nề như vậy, khiến cho nàng chống đỡ tiếp như thế nào. Lòng hắn thương nàng, nhưng không cách nào ôm nàng vào trong ngực mà thương tiếc.
Thật ra thì hắn mới là người chọc một đao sâu nhất vào trong lòng nàng, hắn đã mất đi tư cách thương tiếc nàng.
Cũng may phái người đi tìm kiếm phát hiện người sống, Huyền Nguyệt mà nàng rất coi trọng sau khi được cứu trị cuối cùng tỉnh lại, dưới tình huống hắn âm thầm sai người bảo vệ cuối cùng thuận lợi tìm được nàng.
Nàng rốt cuộc khôi phục chút sinh khí, nhưng bởi vì ngồi lâu hai chân bị đông cứng định đứng dậy lại nhếch nhác ngã nhào trên đất, tình hình kia giống như cô nương trước mắt này, hắn muốn ôm nàng lên để cho nàng yên tâm dựa vào khuỷu tay hắn để chặn hết gió mưa vì nàng, nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn nàng trì hoãn chốc lát rồi quật cường đứng lên, hai cánh tay gầy yếu ôm lấy Huyền Nguyệt đang hôn mê, chậm chạp hoạt động từng bước từng bước một, biến mất trong tầm mắt của hắn.
Hắn cúi người ôm lấy cô nương này chỉ trong chốc lát quanh người đã bao bọc một tầng tuyết mỏng, ôm giống như lúc ấy hắn không thể ôm lấy nàng, ôm lấy nàng vào trong ngực, hơi nghiêng người đỡ gió tuyết đầy trời thay nàng.
Cảnh trong mộng khó phân hỗn loạn, một khắc trước trời xanh mây trắng, nắng ấm chiếu vào mặt, một khắc sau chính là mây mờ không ánh sáng, tuyết bay mãnh liệt. Lúc thì giống như chân không đi trên mặt băng cóng đến cả người run run, lúc lại như đặt mình vào trong biển lửa bị lửa nóng hừng hực đốt cháy, ở trong băng hỏa luân phiên này còn kèm theo mưa đá lớn chừng hạt đậu đánh vào người đau đến đầu cũng đau theo.
Cảnh trong mơ này thật hư vô như có như không, như có như không đến khiến Ôn Noãn đang ngủ mê man rất rõ ràng biết đây chỉ là giấc mộng, nhưng cảm giác trong mộng này cực kỳ chân thật, chân thật đến đuổi nàng từ trong mộng ra ngoài. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ngươi rốt cuộc đã tỉnh rồi hả? Uống thuốc này đi.” Thanh Thanh ngồi ở mép giường đưa cho nàng chén thuốc hơi tối tăm.
Ôn Noãn vừa tỉnh, đầu óc còn hơi mơ màng, nàng giùng giằng ngồi dậy, đau đớn trên người kéo đầu óc nàng lại, rốt cuộc trở về bảy tám phần thần trí, “Ta bị bệnh?”
“Ừ, tối hôm qua ngươi sốt cao không ngớt, quản sự để đại phu tới chẩn mạch lấy thuốc cho ngươi.”
Khó trách nàng sẽ lúc lạnh lúc nóng, Ôn Noãn cuối cùng sáng tỏ vì sao cảnh trong mộng lại chân thực đến như thế. Nàng thấy Thanh Thanh cầm chén thuốc đưa tới trước người nàng, thuận tay nhận lấy không biến sắc đặt sang bên cạnh hỏi: “Ta trở về như thế nào?” Nàng nhớ trước khi nàng bất tỉnh giống như đã túm được áo bào của ai đó.
“Vương gia ôm ngươi trở lại.” Thanh Thanh bưng chén thuốc lên đưa cho nàng, “Uống đi, nếu không uống sẽ nguội.”
“…” Ôn Noãn nhận lấy bịt mũi đổ thuốc vào, mặc dù thuốc đắng, nhưng trong lòng lại không nói ra được tư vị gì. Là vui? Là giận? Là oán? Nàng nhìn chén thuốc trống không hơi đờ đẫn, nhưng thật ra là tiếc nuối đi, tiếc nuối không thể vào trong lúc tỉnh táo cảm nhận ấm áp trong ngực của hắn.
“Bây giờ là giờ nào?” Nàng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ hơi có vẻ ảm đạm sâu lắng hỏi.
“Buổi trưa.”
Lại buổi trưa rồi hả? Sắc trời buổi trưa vẫn ảm đạm như thế, hôm nay hơn phân nửa là một ngày tuyết rơi nhiều.
Động tác của nàng hơi nhanh chút vén chăn xuống giường, đau nhức quanh thân thoáng chốc truyền vào mỗi thần kinh, đau đến miệng nàng hút ra một ngụm hơi lạnh.
“Ngươi vừa mới hạ sốt, đại phu căn dặn ngươi phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều.” Thanh Thanh đưa tay khẽ túm lấy cánh tay nàng.
“Hết sốt liền hết chuyện, ta còn phải đi nấu dược thiện cho Vương gia.”
“Trần quản sự nói để cho ngươi bồi dưỡng tốt thân thể trước.”
“Ngươi xem, ta thật sự không có việc gì.” Ôn Noãn cố chấp chống đỡ đứng lên, cười nói với Thanh Thanh.
“Vậy ta đi với ngươi, làm trợ thủ cho ngươi.”
“Không phải ngươi còn phải đi giặt quần áo sao?”
“Trần quản sự để cho ta chăm sóc ngươi hai ngày nay trước, không cần phải đi giặt quần áo.”
“Vậy làm phiền ngươi rồi.” Ôn Noãn gật đầu lên tiếng, vừa đúng bây giờ đúng là thân thể nàng hư nhược, nếu có người ở bên cạnh giúp một chuyện cũng tốt. dinendian.lơqid]on
Sau khi chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, Ôn Noãn gắng gượng chống đỡ thân thể thật sự hơi thoát lực, Thanh Thanh tìm một băng ghế ngồi đặt bên cạnh bếp nhỏ dìu nàng ngồi xuống, nói: “Công việc còn dư lại cứ giao cho ta đi, ngươi ở bên cạnh chỉ huy, ta làm theo ngươi nói, như vậy ngươi có thể nghỉ ngơi, cũng không làm trễ nải nấu dược thiện.”
Ôn Noãn cảm thấy cách này không tệ, liền làm theo. Ngồi ở bên cạnh cẩn thận dặn dò, mỗi một bước nên làm như thế nào, Thanh Thanh cũng nhất nhất dựa theo nàng nói, không lâu lắm mùi dược thiện liền tràn ngập toàn bộ phòng bếp nhỏ.
“Hình như đi qua bên kia là Vương gia.” Thanh Thanh ngẩng đầu, giống như trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa thấy nói.
Chỗ Ôn Noãn ngồi cách cửa sổ khá xa, nghe nàng ấy nói như thế, nàng hơi nghiêng đầu nhìn qua, cười nói: “Đó không phải là Vương gia, là Bạch hộ vệ.”
Mà trong nháy mắt này, bột phấn cực nhỏ trong tay áo Thanh Thanh rắc vào trong dược thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui