Lười Phi Có Độc

“Tào Tử Long, ngươi con rùa đen khốn kiếp.” Không đợi Ôn Noãn có hành động, Sở Hoan đã tức miệng mắng to, lao thẳng tới bất chấp hình tượng đánh nhau với công tử áo tím.
Ôn Noãn vẫn không hề cử động ngồi uống trà, như tượng gỗ thỉnh thoảng giương mắt nhìn hai người đang chiến đấu, hiển nhiên như người ngoài cuộc.
Thời gian gần đây mặc dù không phải là kỳ cao điểm dùng cơm, nhưng tửu lâu mới mở được xưng là lớn nhất toàn bộ Kinh thành hấp dẫn không ít quan lại quyền quý sĩ tộc tử đệ tới dùng cơm, lúc này coi như không còn chỗ ngồi, nhưng nhiều người như vậy lại không ai dám lên khuyên can, hoặc núp trong phòng không đi ra, phái tùy tụng vụng trộm nhìn tình hình chiến đấu, hoặc rõ ràng trốn sau cánh cửa, trong lúc nhất thời trong tửu lâu rộng lớn trở nên hoàn toàn vắng vẻ, mà xuất hiện hiện tượng này, còn phải nhờ tới “Này danh” của hai vị đánh nhau trợ giúp, một tiểu bá vương Kinh thành di1enda4nle3qu21ydo0n người người đều biết với Nhị công tử Tào Quốc công – Tào Tử Long – nổi tiếng là đối thủ một mất một còn, thông thường gặp mặt tất nhiên phải đấu một trận, ai dám khuyên can sẽ đánh người đó, mà không ai dám đắc tội hai vị nổi tiếng Kinh thành này, bởi vậy, không thể trêu chọc, thì trốn luôn.
“Chủ công, có cần thuộc hạ đi xử lý?” Trong phòng bao lầu ba, một nam nhân trung niên dáng vẻ chưởng quầy thất bại thần thái cung kính khom lưng với nam tử áo đỏ xin chỉ thị.

“Không cần thiết.” Ngón tay trắng như ngọc của nam tử áo đỏ cầm lấy ngân châm nhàn hạ gẩy vụn hương trong lò, giọng lười biếng, tóc đen phía sau lưng thả lỏng sáng bóng như thác nước dài tới bên hông, trong áo bào đỏ rộng thùng thình mang theo vẻ tươi đẹp chấn nhiếp lòng người.
Tuy là một bóng lưng đơn giản, một câu nói đơn giản, lại khiến nam tử trung niên kia không nhịn được hô hấp gấp gáp, cảm giác căng thẳng lui ra ngoài.
Ôn Noãn thấy hai người kia đã đánh sưng mặt sưng mũi, thở không ra hơi vịn lấy bàn mà thở, lúc này mới lười biếng đứng dậy nhìn Sở Hoan nói: “Đánh người đó, phải chính là đơn giản thô bạo, phương pháp đánh nhã nhặn như ngươi vừa rồi sẽ chỉ làm chính mình ăn thua thiệt.” Nàng vừa dứt lời, sau một khắc không biết từ lúc nào trong tay cầm cái ghế đập về sau gáy Tào Tử Long, “Rầm” Tào Tử Long hét lên rồi ngã gục.

“Ngươi, ngươi, ngươi...” Sở Hoan nhìn nàng nhất thời sững sờ kinh hãi không thốt nên lời, Ôn Noãn vứt bỏ ghế trong tay, nhìn cũng không thèm nhìn đến Tào Tử Long nằm bất động trên mặt đất, giơ tay lên về phía gã sai vặt núp sau tủ quầy, “Lần này có thể có phòng bao?”
“Có có.” Gã sai vặt bị sợ đến gật đầu liên tục, chỉ sợ trên gáy mình cũng bị đập một ghế.
Trong phòng bao, cho đến khi rượu và thức ăn dâng đủ kéo ba hồn bảy vía của Sở Hoan bị đánh bay cuối cùng quay lại, cặp mắt hắn vốn đờ đẫn, chớp chớp hai cái sau đó tràn đầy vui mừng, kích động nhìn Ôn Noãn,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận