Sau khi tất cả sẵn sàng, Bách Lý Tiếu giơ chưởng gõ nhẹ, lưới sắt hai bên trong trường đấu thú phía dưới được mở ra, một lồng sắt đẩy ra, thoáng chốc tiếng cọp gầm gừ vang dội cả trường đấu thú, tròng mắt Ôn Noãn nhàn nhạt lướt qua lồng sắt, vừa định thu hồi lại, ở trong một cái lồng sắt khác, một nam nhân mặc y phục rách nát vóc dáng cực kỳ cao lớn cường tráng, sợi tóc hắn rối loạn như ổ gà che kín hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ vẻn vẹn lộ ra làn da cực kỳ bẩn đen không phân biệt được màu da, cằm nhọn và sống mũi cao thẳng, cả người như đá ngồi xếp bằng phía trong hàng rào vẫn không nhúc nhích, lại lộ ra vẻ uy nghiêm của không tha thứ cho bất kỳ sự xâm phạm nào.
Bách Lý Tiếu chắp tay về phía Quân Dập Hàn và Ôn Noãn, rất tự đắc nói: “Vương gia Vương phi, yến hội bình thường đều lấy ca múa trợ hứng, bách thú sơn trang của tại hạ hôm nay có một lần hoàn toàn mới, lấy đấu thú trợ hứng cho yến tiệc, con cọp này chính là cọp kim tiêu mang từ Côn Luân tuyết vực về, cực kỳ nhanh nhẹn hung tàn, mà người bị nhốt trong lồng sắt khác thì là một người quái dị tóc đỏ lần trước tại hạ nhặt được ở cửa biển, có lực cực kỳ khổng lồ, có thể liên tiếp tay không đánh chết mười đầu trâu, lần này để cho hắn đối chiến với cọp phân cao thấp.”
“Trang chủ quả nhiên có ý mới khác biệt.” Quân Dập Hàn mỉm cười lạnh nhạt nói.
“Đa tạ Vương gia tán thưởng.” Bách Lý Tiếu khó nén vẻ cao hứng trên mặt, giơ tay lên ra hiệu cho thủ hạ phía dưới, hán tử canh chừng lồng sắt lập tức mở cử ra, con cọp lập tức oai nghiêm lẫm liệt đi ra, mà nam nhân ở trong lồng sắt khác lại không động, hán tử canh lồng hung hăng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn quất vào lưng hắn xua hắn xuống, từ khi hắn xuất hiện, thân thể vốn không nhúc nhích mãi như pho tượng, đầu khẽ nhúc nhích nhìn về phía hán tử kia, hán tử kia chỉ cảm thấy đỉnh đầu giống như núi lớn đè xuống, bị hắn dọa sợ đến lui về sau một bước, sau khi lui về sau lại cảm giác vừa rồi mình rất mất thể diện, lại thẹn quá thành giận vừa mạnh mẽ tới trước vừa rút cây roi ra nổi giận mắng: “Nếu còn không đi xuống, cẩn thận ta quất chết ngươi.” Nhưng roi rút ra đến hung ác miệng mắng đến hung ác nhưng hắn lại mãi không dám bước lên một bước.
Người quái dị tóc đỏ này cuối cùng đứng dậy nhấc chân ra khỏi lồng sắt, lúc này Ôn Noãn mới thấy rõ trên tay và trên mắt cá chân của hắn đều bị xích sắt to cỡ cánh tay trẻ con khóa lại, theo hắn đi lại trên mặt đất kéo ra từng tiếng ma sát.
Hắn vừa mới ra khỏi lồng, hán tử kia lập tức kéo lồng sắt trở lại lối đi, sau đó rơi xuống hàng rào, trong nháy mắt trường đấu thú to như vậy chỉ còn dư lại một người một cọp, cọp đã bị đói bụng chừng mấy ngày, lúc này thấy thức ăn không chút do dự nhào tới.
Trong sân máu tanh đánh nhau dây dưa, ngoài sân các nam nhân nhìn mà nhiệt huyết sôi sục, mà không ít thiếu nữ thì bị sợ đến mặt mày thất sắc lảo đảo muốn ngã, vội vàng lấy cớ vào nhà vệ sinh hai chân run rẩy nhanh chóng rời đi.
Vô tình chém giết, khảo nghiệm sinh tử, sắc mặt Ôn Noãn lạnh lùng nhìn người thú đọ sức trong sân.
Rốt cuộc, trước khi cả người kia đẫm máu sắp ngã xuống,