“Ca, muội vừa mới coi trọng một vị công tử, kết quả bị chàng ấy không chút lưu tình từ chối.” Châu Châu chùi lệ nức nở nói với nam tử.
“Là ai, ca dẫn người đi đánh hắn thay muội.” Nam tử tức giận.
“Không.” Châu Châu vừa hung hăng kéo vừa khóc, nắm quyền nói: “Ca giúp muội giành được chàng, chàng còn có phu nhân, trước đó muội thấy dung mạo không tệ, đến lúc đó ca lưu lại làm phu nhân, còn có thể tiết kiệm được tiền lễ hỏi trong nhà giúp muội chuẩn bị hôn lễ.”
Nam tử suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, cứ làm thế.”
Quân Dập Hàn tìm trong đám người hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy được bóng dáng Ôn Noãn, đang định nếu không đi nơi khác tìm một chút, ngước mắt lại thấy các thiếu nam thiếu nữ vốn vừa múa vừa hát bên hồ Thanh Thủy, lúc này không ít nam tử đang làm thành một vòng tròn vây quanh một nữ tử ca hát khiêu vũ hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nữ tử trong vòng vây vốn đưa lưng về phía hắn bỗng nhiên quay đầu lại cười một tiếng, ngay cả cách đám người nhộn nhịp cự ly trăm trượng, nhưng hắn vẫn thấy rõ ý vị khiêu khích trong mắt nàng!
Phu nhân của hắn thật đúng là tùy hứng... Nên trừng phạt nàng thế nào mới tốt?
Tròng mắt Quân Dập Hàn biến thành nguy hiểm, cười ý vị sâu xa từng bước từng bước từ từ bước về phía nàng, ánh mắt Ôn Noãn không hề biến sắc không tránh không né cứ cười chúm chím nhìn hắn, hai tròng mắt giảo hoạt, ồn áo náo động bốn phía thoáng chốc yên tĩnh.
“Tới rồi tới rồi tới bên này.”
Chẳng biết từ lúc nào, các cô nương dừng chơi đùa lại, đều yên lặng nắm túi tiền trong tay, si ngốc nhìn Quân Dập Hàn từ từ đến gần, lúc này không biết được người nào khó nén tâm tình hưng phấn, kích động không kiềm ché được kêu lên một tiếng, các cô nương trong nháy mắt tinh thần trở nên manh động, túi tiền trong tay phía sau tiếp trước như sao rơi rối rít vừa nhanh vừa chuẩn đánh về phía Quân Dập Hàn, e sợ mình đập không đủ nhanh không đủ hung ác không đủ chính xác như người sau, uổng phí mất lang quân tốt như người trời vậy.
“Sao rơi” kéo theo cái đuôi đầy màu sắt đầy trời không chút lưu tình đánh về phía Quân Dập Hàn, nhưng hắn không có động tác gì, vẫn thong dong mỉm cười đi về phía Ôn Noãn, mà những “Sao rơi” vẫn đập tới kia lại giống như bị cố định lại rối rít trôi nổi trên không trung, từng dải màu sắc lay động theo gió đêm trông rất đẹp mắt.
“Wow...” Các cô nương đồng thời phát ra tiếng thán phục, lập tức không để ý hình tượng vây kín lại, tranh nhau hỏi: “Công tử,