Tinh Quý phi tất nhiên còn đang ngủ mê man, thêm vào đó da đã thối rữa tới đầu vai, Mộ Dung Tịnh lật chăn liếc nhìn, đáy mắt dâng lên vẻ chán ghét nồng nặc, đầu ngón tay nhón lấy chăn buông lỏng, che miệng mũi đứng dậy giả bộ căn dặn nói: “Tinh Quý phi là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, các ngươi phải hầu hạ tử tế, toàn lực chữa trị, nếu không Hoàng thượng nổi giận thì các ngươi sẽ chịu không nổi.”
“Dạ, Thái hậu.” Mọi người quỳ xuống run run rẩy rẩy nói.
Ánh mắt bén nhọn của Mộ Dung Tịnh quét qua mọi người, xoay người đi ra ngoài, ở nơi dơ bẩn này thật sự làm cho bà nửa khắc cũng không muốn nán lại, bây giờ Tinh Quý phi đã thành dáng vẻ như thế này, Hàn Vương phi cũng bị Hoàng thượng đón vào hậu cung đi Hà Di Viên, kế tiếp nàng nên thưởng thức trà xem cuộc vui tử tế rồi, quả thật ông trời không phụ người khổ tâm, bà phí tâm tỉ mỉ bố trí bày ra như thế, màn kịch này cuối cùng kéo màn che ra, rốt cuộc căn cứ theo chiêu số bà an bài bắt đầu phát triển.
Mộ Dung Tịnh rất hài lòng với thế tiến triển như thế này.
Nhưng bà hài lòng, Quân Dập Hàn cũng không hài lòng, lúc này hắn đã vào cung, Quân Hạo Thiên lại cáo ốm trốn tránh không gặp.
“Vương gia, vẫn mời ngài trở về đi, Hoàng thượng ngài ấy đột nhiên nhiễm phong hàn, nửa canh giờ trước mới dùng thuốc ngủ lại, nếu ngài có chuyện gì, không ngại sớm ngày mai trở lại?” Đức Quý từ bên trong tẩm cung của Quân Hạo Thiên bước ra, sải bước đến phía trước ưỡn cổ tươi cười nói, nhưng hắn cũng không dám nhìn thần sắc Quân Dập Hàn, chỉ đứng bên cạnh cảm nhận khí lạnh không ngừng rỉ ra cũng đủ lạnh để khiến cả người hắn run rẩy.
“Hoàng thượng bệnh thật đúng thời điểm.” Quân Dập Hàn cười đến lạnh lẽo, “Nếu như thế, vậy ngày mai bản Vương trở lại.” Hắn nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía tẩm điện đóng chặt, quay người rời đi.
Đức Quý lau mồ hôi lạnh trên trán, nghẹn tức trước ngực cuối cùng thả lỏng ra, hắn xoay người đi vào tẩm điện, nói với Quân Hạo Thiên: “Hoàng thượng, Vương gia rời đi.”
“Hắn lại dễ dàng rời đi như vậy?” Trong điện, quân Hạo Thiên đi tới đi lui, bước chân khựng lại một chút, chân mày ngọn núi nhíu lên, trong mắt nhỏ dài có suy tư.
“Có lẽ Vương gia biết sự kiện lần này gây chuyện thế lớn, Hoàng thượng bố trí tốt cho Vương phi đã đủ cho ngài ấy mặt mũi, nên không hề dây dưa nhiều nữa.” Đức Quý phân tích nói.
“Ngươi nói có lý, dù sao hắn cũng không biết quan hệ của trẫm và Noãn nhi.” Trong mắt Quân Hạo Thiên có một chút thoải mái.
Đức Quý thấy vẻ mặt Hoàng thượng hơi chuyển biến tốt, vội vàng ý bảo thái giám hầu ở phía ngoài mang thẻ bài vào, thử thăm dò hỏi: “Hoàng thượng, không biết tối nay ngài đi ngủ ở chỗ vị nương nương nào, nô tài cũng tiện đi thông báo cho nương nương đó làm chuẩn bị.”
“Cút.” Quân Hạo Thiên gầm lên, giơ tay lật đổ thẻ bài thái giám mang vào, thái giám này bị sợ đến lập tức khom người lui ra.
“Hoàng thượng bớt giận.” Đức Quý vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nói.
“Đức Quý, trẫm từng nói với ngươi bao nhiêu lần, từ nay về sau trẫm không bao giờ lật thẻ bài nữa, để cho ngươi xử lý xong chút thẻ bài này, ngươi coi lời của trẫm như gió thổi bên tai đúng không, thật sự cho rằng ngươi đi theo bên cạnh trẫm bao nhiêu năm, trẫm sẽ không chém ngươi? Nếu lại có một lần tiếp theo, cẩn thận đầu ngươi.” Quân Hạo Thiên giận không kiềm chế được.
“Nhưng mà, Hoàng thượng.” Đức Quý cắn răng lấy can đảm nói, “Từ lần trước ngài gặp Hà Nhi cô nương ở hồ Nguyệt Nha, sau đó cũng không hề ngủ lại hậu cung, dù là Tinh Quý phi nương nương chủ động tới tìm ngài thì ngài cũng chỉ thỉnh thoảng theo Quý phi dùng bữa tối, cũng chưa từng có ngoại lệ, các nương nương ở hậu cung không ngừng giống như thăm dò tình huống chỗ nô tài, Tinh Quý phi nương nương cũng tìm nô tài không ít lần, nô tài thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.”
“Cho nên, ngươi liền tam bất ngũ thì * cầm thẻ bài tới để trẫm lật, khiến trẫm đi trấn an những nữ nhân kia?” Sắc mặt Quân Hạo Thiên lạnh lẽo như sương, nói, “Đức Quý, lá gan của ngươi thật sự không nhỏ, thật sự là một nô tài tốt, lại dám nhúng tay vào chuyện hậu cung của trẫm.”
(*) tam bất ngũ thì: bất cứ lúc nào, chỉ rất thường xuyên.
“Nô tài không dám.” Đức Quý hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Quân Hạo Thiên, cố gắng khống chế thân thể run lẩy bẩy nói: “Nô tài biết được tâm ý của Hoàng thượng đối với Hà Nhi cô nương, nhưng Hoàng thượng ngài thân là cửu ngũ chí tôn, sao có thể thật sự làm vì Hà Nhi cô nương mà vứt bỏ cả hậu cung, huống chi,” Đức Quý cắn răng nói tiếp, “Bây giờ cô nương ấy đã là Hàn Vương phi, là Hàn Vương...”
Quân Hạo Thiên đột nhiên ra