Ôn Noãn cười nhạt nhận lấy hộp gấm thuần trắng mở ra nhìn, bên trong là một huyết ngọc cực phẩm chế tạo thành trâm ngọc, vả lại thợ làm rất tinh xảo, vừa ra tay đã là lễ trọng như vậy, cô nương này vì lộ rõ thân phận của mình ngược lại bỏ đủ tiền vốn, nàng đưa hộp gấm cho Minh Nhi, nói với Ngọc Dao: “Lễ vật này là tâm ý của Ngọc Dao cô nương, bổn Vương phi nhận.” Rồi nói với Minh Nhi: “Minh Nhi, đi lấy hộp gấm trong ngăn kéo tầng thứ hai ra.”
Ngọc Dao mím môi cười nhạt một tiếng nói: “Vương phi gọi Ngọc Dao là được rồi.”
Cũng chỉ trong khoảng thời gian một câu nói, Minh Nhi đã hiệu suất cực cao cầm hộp gấm theo lời Ôn Noãn đưa cho nàng, đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ nâng hộp gấm, mở ra nói với Ngọc Dao: “Nếu Ngọc Dao cô nương đưa đại lễ như vậy cho bổn Vương phi, bổn Vương phi tự nhiên phải trả lễ mới phải, trong hộp gấm này có dạ minh châu, Ngọc Dao cô nương nhìn xem thích viên nào thì chọn lấy, nếu trong này không có viên nào vừa mắt Ngọc Dao cô nương, sau đó ta lại để Minh Nhi đi lấy tốt hơn đến cho Ngọc Dao cô nương ngươi lựa chọn.”
Nụ cười giọng nói của nàng ôn hòa tùy ý, nhưng nụ cười bên môi Ngọc Dao từ từ cứng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như cũ, nhìn hộp đầy tràn dạ minh châu, mỗi một viên có thể đổi lấy chừng mười cây trâm bằng huyết ngọc của mình, lại rất thong dong chọn một viên, cười nói với Ôn Noãn: “Ngọc Dao thích viên này, đa tạ Vương phi.”
Ôn Noãn nhìn viên dạ minh châu trong tay nàng ta, nàng ta chắc chọn viên tốt nhất trong hộp, Ngọc Dao này đúng là không hề có nửa phần khách khí với nàng, lần đầu tiên trong đời làm dieendaanleequuydonn mua bán lỗ vốn, Ôn Noãn cảm thấy khoản hao tổn này cần thiết tìm Quân Dập Hàn đòi cả vốn lẫn lãi lại.
Mà hai người Bạch Ưng và Lạc Phi nhìn thấy Ôn Noãn tùy tiện, mắt cũng không chớp lấy ra hộp dạ minh châu lớn như thế, trong lòng đột nhiên hơi hâm mộ Quân Dập Hàn, thì ra Vương phi giàu có như thế, Vương gia thật sự gặp vận may, lại vào tay một Vương phi xinh đẹp gia thế tài phú cùng tồn tại.
Nhưng biểu hiện của Quân Dập Hàn rất bình tĩnh, hắn có nghe thấy Các chủ Minh Nguyệt các cổ quái, trong mấy năm này sợ rằng nàng tích lũy được không ít dạ minh châu, những thứ này chỉ là hạng kém không vào được mắt nàng.
Chỉ có điều... Hắn nhìn nữ tử áo trắng trong hơi thở lộ ra vài phần nhẹ nhàng xuất trần không dính khói bụi trần gian trong sân, chân mày ngọn núi hơi nhíu.
Trong sân, Ôn Noãn cười nhạt nói: “Ngọc Dao cô nương không cần khách khí.” Ngay sau đó đứng dậy che miệng ngáp một cái, trong giọng nói mang theo buồn ngủ, “Hôm nay bổn Vương phi hơi mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước một chút, ngày khác nhàn rỗi lại mời Ngọc Dao cô nương tới ngắm hoa phẩm trà.”
“Vậy Ngọc Dao không quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi, xin cáo từ.” Nàng nói đồng thời không biến sắc nháy mắt với Diệu Tố, Diệu Tố lập tức đi theo phía sau định rời đi.
“Diệu Tố.” Trong