Phong Thanh Dương mở cửa chiếc xe ô tô mới sang trọng của mình rồi để cô ngồi vào trong, anh khéo léo thắt dây an toàn cho người yêu nhỏ sau đó vòng lại ghế lái xe của mình, lần này không chần chừ nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Chiếc xe lăn bánh, một làn gió tốc nhẹ lên khiến cảnh vật xung quanh như bay nhảy, anh lái thẳng xe đến một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.
Chiếc xe dừng ở nhà để xe, lúc này Trần Anh Thư mới có thể thắc mắc quay lại nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh mở cửa xe hỏi.
"Anh Phong, chúng ta đang đến đây làm gì?"
Anh vòng qua mở cửa xe rồi nhìn cô với vẻ mặt cưng chiều, anh nói.
"Anh muốn đi mua đồ cho em"
Thấy anh nói như thế thì cô cũng không hỏi nhiều mà bước xuống, anh đưa tay ra đỡ lấy tay cô.
Vào trung tâm mua sắm lớn, những ánh điện của nơi đây chiếu hắt ra xuyên qua cửa kính như những thứ ánh sáng của kim cương chiếu lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô, một sự hoà quyện hoàn hảo khiến người người nhìn cũng phải cảm thán không thôi.
Phong Thanh Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé dắt cô vào trong, vừa bước vào là hai hàng phục vụ cúi xuống.
"Chào quý khách, quý khách muốn mua gì?"
"Đồ đẹp nhất, đắt nhất ở trong cái cửa hàng này lấy ra cho cô ấy"
Giọng nói của anh có chút uy lực khiến mọi nhân viên phục vụ ở trong cửa hàng đều răm rắp nghe theo, biết được mình đang tiếp đãi khách VIP nên gương mặt ai nấy cũng vui tươi siêng năng hơn hẳn.
Một cô phục vụ dáng người mảnh khảnh, có vẻ đang còn trẻ tuổi mặc bộ đồng phục của cửa hàng bước đến trước mặt hai người tay hành động mời rồi nói.
"Mời tiểu thư vào thử đồ ạ"
Khi không mà Phong Thanh Dương lại đưa cô đi mua đồ như vậy có hơi khó thích ứng, cánh tay nhỏ vẫn ngoắc vào cánh tay to lớn, cô ngước lên nhìn anh thì thấy anh gật đầu nhẹ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
[Ngôn Tình] Sống Chung
3.
Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
"Em đi đi anh đợi"
Trần Anh Thư nghe theo anh nhanh chóng bước theo cô nhân viên kia để anh ở ngoài ngồi lại ghế chờ.
Cô là người mặc đã nôn nóng bây giờ anh lại càng nôn nóng hơn, không biết cô trong bộ váy lộng lẫy sẽ trông như thế nào, người yêu của anh sẽ rất xinh đẹp.
Phong Thanh Dương đi lại phía bàn ngồi xuống.
Hai tay anh đan vào nhau đang suy nghĩ bâng khuâng gì đó thì một nhân viên lại bê đến cho anh một ly nước thủy tinh cao cổ và một chai rượu vang nhỏ.
"Thiếu gia, rượu của anh đây!"
Dường như anh không quan tâm đến lời nói kia mà lại hỏi sang chuyện khác.
"Khi nào cô ấy sẽ xong vậy?"
"Dạ.
Tiểu Thư đang thử đồ ạ, lát nữa sẽ xong thôi"
Anh như nhận ra điều gì đó, đưa tay ra chỉ vào người phục vụ hơi rung lên, ánh mắt nóng vội.
"Trang điểm!...!Đúng, phải trang điểm nữa, trang điểm cho cô ấy thật đẹp"
"Vâng"
Nói xong thì người phục vụ kia liền rời đi để lại Phong Thanh Dương anh ngồi một mình ở ghế chờ đợi, mong ngóng người mình yêu.
Tầm đâu đấy khoảng 30 phút sau, ở phía cánh cửa nơi mà lúc trước Trần Anh Thư đã bước vào có tiếng động.
Nghe thấy Phong Thanh Dương vội đặt ly rượu vang mà mình đang uống dở xuống dưới bàn rồi đứng bật dậy.
Sự xuất hiện đầu tiên khi cánh cửa mở ra là đôi chân trần trắng nõn, cô đi một đôi giày cao gót trong suốt như những thứ thủy tinh lấp lánh lại càng toát lên vẻ sang trọng mà thanh lịch.
Sau đó là chân của chiếc váy kẻ sâu lên trên lộ ra phần đùi gợi cảm, một gương mặt hoàn mỹ với những lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh xảo được lộ diện, anh đứng nhìn cô như đờ đẫn.
Có một câu nói lại được truyền tới trong lòng anh 'Tất cả mỹ nhân trên thế giới cũng không đẹp bằng em'
Một chiếc váy màu đỏ bó sát cơ thể được đính nhiều thứ đá lấp lánh, ba vòng quyến rũ, làn da trắng không tì vết của cô giờ đây lại được phản chiếu sắc hồng rực rỡ, phần cổ không khoét quá sâu nhưng cũng khéo léo khoe được nơi đẫy đà nhất, phần đuôi váy kẻ dọc lên chỉ lộ một bên chân.
Nhìn thấy anh cô mỉm cười nhẹ trong đôi môi đỏ mọng, tóc cô búi cao uốn lượn như những bông hoa nghệ thuật bóng mượt vì được xịt keo.
Chỉ cần nhìn cô từ phía sau cổ gáy thôi cũng đã đủ để đoán được người ấy đẹp cỡ nào.
Trần Anh Thư đứng trước mặt anh khuơ tay thì lúc này anh mới chợt tỉnh mà thoát ra khỏi cái sự u mê ấy.
"Anh Phong, anh thấy thế nào?"
"Ừm...cũng được"
Nói là nói thế nhưng trong lòng anh có rất nhiều câu từ không thể diễn tả nổi để khen cô.
"Có cần thay bộ khác không?"
"Không cần đâu, em mặc như vậy rất đẹp!"
Trần Anh Thư thấy anh có vẻ ưng ý liền quay lại nhìn người nhân viên phục vụ.
"Vậy quý khách mua bộ này chứ ạ?" người nhân viên phục vụ hỏi.
"Tôi lấy bộ này, thanh toán đi" anh lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho người phục vụ kia không động tác thừa.
"Dạ, được!".