Lưới Tình Đại Boss


Ánh nắng ban mai như thẹn thùng len lỏi chiếu sáng qua khung cửa kính, xuyên qua những khe hở rèm cửa mà chiếu rọi căn phòng.
Thứ ánh sáng đầu ngày vừa trong trẻo vừa như mang theo cả sự lấp lánh dát nhẹ lên thân ảnh đôi trai gái vẫn còn say giấc trên giường.
Chiếc chăn phủ hờ ngang ngực, vì động tác cựa quậy của Dương Giai Oánh mà bị tuột xuống đôi chút.
Dương Giai Oánh nheo nheo đôi mắt, lười biếng chưa muốn mở.

Cảm giác đau nhức toàn thân khiến cô khó chịu.

Đặc biệt đầu cô đau đến mức như vừa bị ai hung hăng mang búa mà đập vào.
Cố gắng định thần lại cảm giác của mình, cô mệt mỏi mở choàng đôi mắt.

Phần eo có chút nặng kéo sự chú ý của cô.
Người đàn ông bên cạnh cô vẫn đang say giấc, cánh tay ôm chặt như không muốn tách rời.
Dương Giai Oánh thật sự có thể nghe được trong đầu mình những tiếng nổ lùng bùng khiến cho cô gần như xây xẩm.
Cô giật mình ngồi thẳng dậy, tách khỏi người đàn ông.

Hai tay ôm lấy cái đầu đang đau nhức của mình, muốn cô gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Cô gần như muốn gào lên, trong đầu cô đã hình thành những âm thanh rõ nét.
" Tại sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Người đàn ông này là ai? Tại sao cô lại ở đây? Rồi tại sao cô lại ngủ chung một giường với người đàn ông này? "
Rất nhiều điều cô muốn biết, đầu cô loạn một mớ, rối như tơ vò.

Có ai có thể giải đáp câu hỏi của cô được không?
Giọng nói trầm khàn buổi sớm mai của người đàn ông như kéo cô ra khỏi những suy nghĩ của mình.
- Đã dậy rồi sao?
- Anh là ai vây? Tại sao chúng ta lại ở chung một chỗ?
Cô có chút hoảng loạn, không trả lời câu hỏi của anh mà trực tiếp đáp trả anh bằng một câu hỏi khác.
Đàm Đình Quân lúc này mới lười biếng ngồi dậy, anh khẽ đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa của mình.

Anh nở nụ cười ma mị.
- Tôi là ai? Chẳng lẽ em không biết tôi là ai hay sao?
Trong sự hoang mang của mình, Dương Giai Oánh cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.

Khuôn mặt người đàn ông kia thực sự rất quen.


Mang theo sự ngạc nhiên của mình, cô vô thức thốt ra thành lời.

- Đàm tổng?
- Trí nhớ không tồi.

Em chỉ nhớ từng đó?
Dương Giai Oánh khẽ gật đầu thay cho sự khẳng định câu hỏi của Đàm Đình Quân.

Anh khẽ lắc đầu, khóe môi treo lên một nụ cười có vẻ như mỉa mai.

Tự nhủ với bản thân.

" Đàm Đình Quân ơi Đàm Đình Quân! Chẳng phải trước nay mày đều rất tự mãn với bản thân mình sao? Giờ xem ra là tự bản thân đa tình, người ta còn chẳng buồn để mày một chút vào trong tâm trí nữa kìa ".
Anh lật tấm chăn đang che phủ trên người, không một chút che giấu cả cơ thể nam nhân cứ thế mà phơi bày trước khuôn mặt ngạc nhiên của Dương Giai Oánh.

Nếu bản thân không thấy ngượng, thì người khác sẽ ngượng thay cho hành động của bạn.

Quả nhiên, Dương Giai Oánh vẫn là xấu hổ mà quay mặt đi.

Chỉ khi tiếng đóng cửa vang lên và tiếng nước xối xả, cô mới ý thức được rằng anh vào nhà vệ sinh.

Dương Giai Oánh gần như muốn điên lên, cô vò đầu bứt tai, cô gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua.

Vì sao cô lại xuất hiện tại nơi này.

Mà không ai khác lại là cùng với Đàm Đình Quân.

Cô chỉ nhớ, tối qua, cô cùng với Phan Văn Việt chủ công ty cô và cũng là bạn trai hiện giờ của cô cùng tới tham dự một bữa tiệc xã giao tại khách sạn này.

Giữa chừng cô cảm thấy hơi mệt và chính Phan Văn Việt đã dìu cô đi nghỉ tạm.

Nhưng tại sao, những sự việc sau đó, cô lại mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ.

Cô thật sự muốn bổ cái đầu mình ra, để xem bản thân có nhớ thiếu xót điều gì không.

" Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên, kéo Dương Giai Oánh ra khỏi những suy nghĩ của mình.

Đàm Đình Quân có vẻ vừa tắm xong, trên người chỉ khoác tạm chiếc áo choàng của khách sạn.

Anh bước về phía tủ rượu, rót cho mình một ly rượu vang.

Mặc dù trong thâm tâm của Dương Giai Oánh đang gào thét thôi thúc cô muốn nhào đến và hét vào mặt người đàn ông kia rằng " vì sao anh lại ở trong phòng này".

Nhưng bản năng lại kìm cô lại, vì người đàn ông trước mặt cô đây, không phải là người có thể dây vào.

Phải biết Đàm Đình Quân là người đàn ông quyền lực biết bao ở cái thành phố Z này.

Cộng thêm sự đồn đoán lâu nay về sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong cách anh làm việc làm cho cô có chút e sợ.

Cô rụt rè lên tiếng hỏi.

- Đàm tổng, anh có thể cho tôi hỏi,...vì sao...!vì sao anh lại ở đây được không ạ?
Anh quay lại phía cô, ánh mắt có chút sắc lạnh làm cho quả tim của cô thật sự muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Đặt lại ly rượu, anh tiến từng bước chậm rãi về về phía cô.

Âm sắc hơi lạnh làm cho Dương Giai Oánh có chút sợ, đầu và cổ gần như rụt lại thu về một khối.


Cô kéo cao chăn che hết đi bản thân chỉ lộ ra đôi mắt chăm chú nhìn anh.

- Em không biết?
Câu hỏi không đầu đuôi khiến cô chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.

Anh ghé sát mặt mình vào khuôn mặt ngờ nghệch của cô.

Ngón tay thon dài khẽ bắt lấy vài lọn tóc của cô mà mân mê.

- Thật ngốc nghếch, em còn không hiểu hay sao? Phan Văn Việt đã chính thức " bán " em cho tôi rồi.

- Không thể nào! Anh đang nói dối.

Câu trả lời của anh thật làm cô kích động, âm lượng trong lời nói cũng vì thế mà thực lớn.

Cô không tin, hai người quen biết nhau ba năm, yêu nhau hai năm.

Mặc dù không được gọi là mặn nồng , nhưng cũng không phải kiểu thờ ơ lãng xẹt.

Dù không quá tình chàng ý thiếp, nhưng Phan Văn Việt cũng khá là nâng niu cô.

Chắc chắn người đàn ông này chỉ đang biện ra một lý do mà nói dối cô thôi.

Trái với sự hoảng loạn của cô, anh chẳng có vẻ gì là gấp gấp.

Anh nhàn nhã nhả ra từng chữ.

- Không tin? Dương Giai Oánh, em thử bình tâm mà suy nghĩ lại xem.

Hôm qua em đến đây bằng cách nào, ai đưa em đến.

Rồi bản thân cơ thể em đã thấy ra sao?
Thấy ra sao ư? Cô chỉ nhớ giữa chừng bữa tiệc, cô thấy có chút choáng, cơ thể cũng dần khó chịu.

Rất lâu sau đó, cô có cảm giác mình dây dưa cùng một người đàn ông, có vẻ khá cuồng nhiệt.

Càng nghĩ cô càng sợ.

Sợ những gì Đàm Đình Quân nói là đúng.

Không thể nào, Phan Văn Việt không thể đối xử với cô như vậy được.


Nước mắt trong vô thức mà lăn dài trên gò má.

Đàm Đình Quân đưa tay gạt đi nước mắt của cô.

Anh nâng cằm cô, ép cô phải đối diện với mình.

- Phan Văn Việt thì có gì tốt? Em đi theo tôi, chẳng phải tốt hơn hay sao? Tiền tài địa vị, cái gì mà Đàm Đình Quân này không thể cho em.

Chỉ cần là em muốn, kể cả cái danh vị ảnh hậu, tôi cũng có thể hai tay mà dâng cho em.

Chẳng biết can đảm ở đâu, cô gạt phắt bàn tay của anh ra.

cô nói nhưng gần như là muốn gào lên.

- Không, anh nói dối.

Tôi không tin, không bao giờ tin.

Cô ôm luôn cả tấm chăn to sụ đang quấn trên người.

Nhặt lại quần áo rơi vãi trên sàn đêm qua, cô lao như tên bắn vào phòng vệ sinh.

Lúc này chỉ còn một mình cô, nước mắt không kiềm được mà bắt đầu rơi lã chã.

Không phải cô hoàn toàn không tin vào những gì Đàm Đình Quân nói.

Dựa vào những gì cô mơ hồ nhớ được thì lời anh nói là không phải không có khả năng.

Cô chỉ không nghĩ ra được tại sao Phan Văn Việt lại làm như thế với cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận