Buổi tuyên truyền trực tiếp kết thúc mỹ mãn như mong đợi nhưng cũng ngốn khá nhiều sức lực của cô.
Việc có thể tự nhiên trò chuyện, hay lắt léo trả lời những câu hỏi đầy hóc búa mà mọi người đưa ra trước bao nhiêu con người như thế không chỉ đòi hỏi EQ cao, mà còn phải có thần kinh thép và một tư duy đỉnh.
Dương Giai Oánh thực sự đã trút được gánh nặng khi hoàn thành tốt công việc của mình.
Cô rất sợ mình sẽ làm không tốt.
Điều đó không chỉ ảnh hưởng đến mình cô, mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Lãng phí cả quá trình chuẩn bị cả tháng trời và dàn dựng công phu cho chỉ vòn vẹn hai tiếng ghi hình.
Ngày mai cô lại còn phải vào đoàn phim nữa.
Bộ phim do đạo diễn Lôi cầm *****, ngày mai sẽ chính thức tổ chức nghi lễ khai máy.
Và cũng trong buổi lễ này công bố luôn dàn cast chính.
Bộ phim mang tên " Hoa của tương lai" là một bộ phim chính kịch lấy cảm hứng từ cuộc kháng chiến chống Nhật trong giai đoạn từ 1936 đến năm 1945.
Nội dung phim xoay quanh cuộc đời của nam nữa chính.
Từ khi còn niên thiếu, trải qua nhiều thăng trầm và vất vả của cuộc đời, giác ngộ đường lối cách mạng của Đảng, đi theo tiếng gọi yêu nước mà trở thành những nhà hoạt động cách mạng.
Cô đặc biệt yêu thích nhân vật chính.
Có rất nhiều biến cố xảy ra trong cuộc đời.
Xuất thân trong một gia đình nhà buôn có tiếng, tiểu thư thành tính nên không mấy được mọi người yêu thích, tính tình cũng tự cao.
Cho đến khi ba của nữ chính vì không chịu tiếp tay cho Nhật Bản mà bị tính kế.
Gia sản tiêu tan, ba chết trong ngục, mẹ cũng vì the6 uất ức sinh bệnh mà chết.
Trong giai đoạn này, nữ chính của phim vẫn chưa ý thức được sự gian trá của quân Nhật và những thế lực xấu phía sau luôn tìm cách xúi giục cô.
Nữ chính vì thế mà mù quáng tin lầm, lại thêm bản tính tự cao tiểu thư chẳng nghe ai nên mọi người càng xa lánh.
Cũng trong giai đoạn này, nữ chính gặp nam chính.
Nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ là oan gia.
Cho đến khi, nữ chính nhiều lần được nam chính âm thầm giúp đỡ, cô tránh khôi cái chết và nhìn rõ bộ mặt của đế chế quân phiệt Nhật Bản.
Bề ngoài, cô vẫn giữ vẻ cao ngạo và tự đại của mình, nhưng bên trong lại thông qua nam chính âm thầm hoạt động cách mạng.
Tình yêu của họ cũng vì thế mà dần nảy nở rồi lớn dần lúc nào không hay.
Nhưng đáng tiếc, tình yêu thời chiến.
Đau khổ, chờ đợi nhiều, nhưng được đền đáp và hạnh phúc có được bấy nhiêu.
Anh hy sinh khi hòa bình đã chuẩn bị nắm trong tay họ.
Những tương lai chinh chiến tàn viết tiếp mối tình đẹp, nào ngờ lại là đoạn kết cho mối tình đau thương.
Cô gom góp hết kỷ niệm đẹp, cống hiến cả đời cho tư tưởng cải cách của đảng, rồi sống nốt những ngày cuối đời trong hoài niệm mà không kết hôn.
Khi đọc kịch bản này, Dương Giai Oánh đã nhận ra được thách thức với chính bản thân nếu nhận vai diễn.
Mỗi giai đoạn phát triển của cuộc đời nữ chính đều có một tính cách khác nhau.
Mà chính tính cách này sẽ quyết đến suy nghĩ và hành động của nữ chính sau này.
Cô không những muốn diễn, mà còn muốn thử thách chính mình nữa.
Những bộ phim thuộc dòng chính kịch này thực sự rất ít khi bùng nổ về doanh số, bởi cũng kén người xem.
Nhưng lại là dòng phim được các đạo diễn nhắm đến khi tham gia các giải thưởng.
Chính vì vậy, mà cái nhìn của người chuyên môn sẽ khắt khe hơn nhiều.
Người xem có thể vì cố gắng của bạn, hay vẻ bề ngoài, nhiều lúc chỉ đơn giản vì cách ứng xử với fan và người qua đường mà sẽ châm trước cho bạn.
Nhưng giới chuyên môn sẽ không?
Họ không quan tâm đến quá trình trưởng thành của bạn, chỉ quan tâm đến kết quả ra sao.
Hơn bốn giờ chiều, Dương Giai Oánh và trợ lý của mình Lý Nghiên trở về công ty.
Cô thực không muốn đến lắm đâu, nếu có thể, mọi lịch trình làm việc chỉ cần Lâm Phi thông báo cho cô là được.
Cô lười đến công ty, chán ngấy xem cái vẻ mặt cố diễn như con vật trong sở thú đang cầu mua vui của Phan Văn Việt và Lam Hiểu Vũ.
Nhưng chị Lâm đã nói rồi, cô bắt buộc phải đến.
Cô bâu giờ vẫn đang là nghệ sĩ dưới trướng Thời Đại, muốn gì cũng không thể quá khoa trương và rầm rộ ra bên ngoài được.
Quả nhiên, khi cô đến phòng họp của công ty, ngoài chị Lâm ra, thì hai cái bản mặt đáng ghét kia cũng đang chình ình ra đó.
Cô cũng lười chào, ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi.
Cái thái độ coi khinh kia của cô làm Phan Văn Việt tức lắm đó, nhưng hắn vẫn là nghĩ chưa có gì quá to tát nên đang nén lại mà thôi.
Hắn đều đều lên tiếng.
- Dương Giai Oánh, em giải thích đi.
Vì sao em tự ý nhận phim mà không thông báo cho công ty biết.
Ngày mai đã khai máy rồi mà hôm nay mớ trình lên, không phải em định tiền trảm hậu tấu đấy chứ?
Quản lý Lâm lên tiếng phân bua.
- Phan tổng, không phải chúng tôi không nói.
Tôi đã từng nhắc việc này với anh rồi.
Chỉ là sau đó thời gian có hơi gấp rút nên chưa nói cụ thể.
Hợp đồng cũng chỉ mới được ký mấy ngày nay thôi.
- Tôi không nói với chị, tôi đang hỏi Dương Giai Oánh.
Phan Văn Việt e rằng lần này là đang muốn cắn cô không buông đây mà.
Cô vừa nghịch bộ móng tay được tỉa tót gọn gàng của mình, vừa thờ ơ lên tiếng.
- Phan tổng, lúc này mới nhớ tới tôi là nghệ sĩ dưới trướng của công ty sao?
- Em có ý gì?
- Chẳng ý gì cả.
Công ty không muốn kiếm tài nguyên cho tôi, thì tôi phải tự thân vận động mà tìm kiếm vậy.
Nếu không có công việc tôi sẽ đói chết đó.
Tiền trả góp kỳ này của căn hộ, tôi còn chưa có tiền nộp nữa kìa.
- Em nói cho nghiêm túc, công ty bỏ rơi em khi nào? Còn nữa, thái độ của em khi nói chuyện với lãnh đạo như thế à?
Con mẹ nó! Cô muốn chửi thề có được không?
Trên đời này sao còn có loại người đổi trắng thay đen như hắn.
Muốn nói ra sao thì nói à? Cô cũng muốn nhịn lắm, nhưng cô càng nhịn, bọn họ thực sự xem cô là quả hồng mềm mà mặc sức mang ra nắn bóp à.
Cô bực mình đứng phắt dậy nói lớn, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải ngạc nhiên.
- Phan Văn Việt, anh thực sự coi tôi là con ngốc mặc sức sắp đặt đấy hả? Tôi có bị mù đâu mà không thấy.
Suốt ba tháng qua, tất cả tài nguyên vốn thuộc về tôi, đều chuyển qua cho Lam Hiểu Vũ.
Các hoạt động thương mại của tôi gần như bị đóng băng.
Đến cả đại ngôn quảng cáo LS chị Lâm khó khắn lắm mới giành về cho tôi cũng bị anh đẩy Lam Hiểu Vũ vào.
Nếu tôi không tự mình giành lại, giờ nàu người xuất hiện trên tạp chí kia đã là cô ta rồi, còn là Dương Giai Oánh tôi sao?
- Em...!Nói năng hàm hồ, sao có thể phiếm diện như thế.
Chỉ việc em tự ý nhận phim, công ty đã có thể kiện em về hành vi vi phạm hợp đồng rồi.
Trước lời đe dọa của Phan Văn Việt, Dương Giai Oánh không những không sợ, mà bật cười như nghe một mẩu chuyện hài làm hắn càng khó hiểu.
- Em cười gì?
- Tôi cười gì á? Tôi cười anh đang thức vậy mà nói sảng như người ngủ mê đó.
Anh cứ đâm đơn kiện đi, tôi chờ.
Nhưng tốt nhất, anh nên suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định.
- Em đừng nghĩ rằng tôi không dám?
- Loại người như anh có gì mà không dám.
Nhưng tôi không phải là con ngốc đâu.
Khi tôi ký vào họp với công ty, tôi đã đọc rõ những nghĩa vụ tôi cần thực hiện, nhưng càng rõ hơn, bên phía công ty phải cung cấp cho tôi những quyền lợi gì.
Anh có thể kiện tôi vi phạm khi chưa có sự đồng ý của công ty.
Tôi cũng có quyền kiện anh gian dối, cố tình trốn tránh không thực hiện nghĩa vụ hợp đồng.
- Em...!em
Phan Văn Việt tức đến á khẩu không nói nên lời.
Lam Hiểu Vũ ngồi đối diện thì mặt mày xám ngoét không lấy hì vui vẻ.
Nhưng riêng chị Lâm và tiểu Nghiên lại không ngừng thán phục lời lẽ sắc bén của cô.
Từ bao giờ mà cô trở nên đanh thép vậy.
Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đó, hôm nay cô đã xác định tới đây.
Đã không nói thì thôi, mà nói rồi thì phải giải quyết một lần cho ra nhẽ.
Cô tiếp tục nói.
- Phan tổng, nếu tôi nhớ không nhầm, hợp đồng ba năm của tôi với công ty cũng chỉ còn hai tháng nữa kết thúc.
Cũng vừa hay thời điểm này tôi cũng hoàn thành bộ phim.
Thay vì cả hai cá chết lưới rách, tôi vẫn thiên về mỗi người lùi một bước, cả hai cùng có lợi thì hơn.
- Ý em là gì?
- Rất đơn giản, anh im lặng xem như chưa có gi4 xảy ra, tôi cũng không nhắc đến nữa.
Tiền thù lao của tôi khi nhận phim, công ty vẫn được hưởng theo thỏa thuận hợp đồng và anh cũng chẳng mất miếng danh dự nào.
- Đừng nói dễ nghe như vậy.
Chẳng lẽ việc này chỉ ảnh hưởng đên công ty thôi sao? Em.nghĩ sau vụ tranh chấp này, em còn lăn lội nổi trong giới giải trí hay không?
" Ha, ha, ha" _ Cô cười càng lớn hơn.
Điều này càng như trực tiếp sỉ nhục Phan Văn Việt vậy.
- Này, với trí tuệ này của anh sao có thể làm Tổng Giám đốc suốt mấy năm qua vậy?
- Dương Giai Oánh, em.đừng có quá đáng.
- Không phải chứ? Mới thế anh đã thẹn quá hóa giận sao? Sao anh không nhìn xem, trong giới giải trí này, thiếu gì vụ nghệ sĩ kiện tụng với công ty chủ quản.
Những vụ việc như vậy, dư luận sẽ nghiêng về bên nào? Đương nhiên là nghiêng về nghệ sĩ nhiều hơn rồi.
- Nhưng sự nghiệp của em cũng sẽ ảnh hưởng?
- Ảnh hưởng, tôi còn cảm ơn công ty giúp tôi lên báo để nâng độ nhận diện kìa.
Cùng lắm tôi chỉ mất tí tiền đền bù hợp đồng.
Nhưng cũng chỉ còn vài tháng cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Chắc mang 10% cổ phần đứng tên tôi trong công ty giao bán, đền cũng không hết tiền nhỉ?
Phải rồi, sao hắn lại quên trong tay cô có 10% cổ phần nhỉ, nếu cô thực sự mang ra bán tống bán tháo, cái công ty nhỏ đang không trụ cũng của hắn, có còn thuộc về hắn hay không?
- Tôi mệt rồi, mai còn phải vào đoàn phim nữa, chúng ta giải tán thôi nhỉ.
Cô đứng lên thoải mái rời đi, chẳng chờ ai đồng ý.
Bộ phim mà vắng đi diễn viên chính thì còn ái diễn nữa đây.
Chị lâm và tiểu Nghiên cũng rời theo sau cô.
Cả phòng họp bỏ lại cho mình Phan Văn Việt và Lam Hiểu Vũ.