a tháng nói dàu không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để cho Dương Giai Oánh chán ngán đến tận cổ cái cảnh không được tự đi lại thoải mái trên chính đôi chân của mình.
Và ngày hôm nay, cô sắp được giải thoát khỏi cục bột to tướng kia rồi.
Từ sáng sớm, Đàm Đình Quân đã đánh thức Dương Giai Oánh.
Anh tự tay chuẩn bị bữa sáng trong lúc chờ cô vệ sinh cá nhân.
Hai người cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó anh mới lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Vì đã được đặt lịch từ trước nên rất nhanh Dương Giai Oánh đã được sắp xếp đưa đi khám lại.
Kết quả chụp X- Quang cho thấy, chân cô hồi phục rất tốt.
Gần như vết gãy đã liền hẳn, cô được tháo bột.
Bác sĩ chỉ dặn dò thêm rằng dù gì cũng cẩn thận hơn một chút.
Sau khi tháo bột.
thời gian đầu nên hoạt động nhẹ nhàng chút là được.
Cô cười tươi hớn hở cảm ơn bác sĩ.
Phải nói cô mong chờ câu nói tốt đẹp này từ bác sĩ biết bao.
Thời tiết đẹp, tâm trạng tốt, lòng con người trở nên hăng hái biệt thự bao.
Khi trở về nhà, sau một hồi " đàm phán " cùng Đàm Đình Quân, anh cuối cùng cũng chiều theo ý cô.
Chả là Dương Giai Oánh nói muốn mời Tống Nghiên Phi và mẹ Đàm một bữa, vừa mừng cô khỏi chân, vừa cảm ơn hai người thời gian qua đã thường xuyên qua lại bầu bạn với cô.
Đàm Đình Quân ngay lập tức đề xuất ý kiến đặt nhà hàng năm sao một bữa thịnh soạn, nhưng Dương Giai Oánh không đồng ý.
Cô biết anh không thiếu chút tiền đó, nhưng ăn uống nhà hành, không có cảm giác ấm cúng.
Những ngày ở đây, cô đã quan sát vô cùng tỉ mỉ khuôn viên biệt thự sân vườn của anh rất đẹp, thời tiết bây giờ đã qua đầu tháng mười, vô cùng mát mẻ và dễ chịu.
Nếu tổ chức một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời thật tốt không còn gì bằng.
Lệnh nào to hơn lệnh của nóc nhà? Quyết định nào quan trọng hơn quyết định của người phụ nữ của mình.
Đàm Đình Quân đương nhiên không có quyền từ chối.
Ai rồi khi yêu vào cũng sẽ chịu cảnh thê nô mà thôi.
Dương Giai Oánh phấn khích gọi điện cho Tống Nghiên Phi và mẹ Đàm.
Đàm Đình Quân cũng gọi cho ông bạn thân quý hoa duy nhất của mình Hoàng Trọng Minh đến chung vui.
Bảy giờ tối.
Mẹ Đàm đã đến từ trước đó, Tống Nghiên Phi bây giờ mới cùng nhân vật ăn ké là Tống Tử Dương cùng đến.
Trên tay còn xách theo hai chai rượu vang thượng hạng.
Tống Tử Dương hơi ngại nói.
- Thật ngại quá, anh không được mời nhưng vẫn dày mặt đến ăn chực.
- Anh đến là tốt rồi.
Tại em quên không gọi cho anh.
May mà Phi Phi rủ anh cùng đến, nếu không em sẽ ngại chết mất.
Cô nói đến chữa thẹn, sao cô lại quên bẵng đi một người hay giúp đỡ cô đến thế.
Nhưng hình như Tống Tử Dương không để ý.
Hắn giơ lên hai chai rượu mà mình mang đến cho cô thấy.
- Ăn thịt nướng sao thiếu được rượu vang ngon.
Coi như anh đóng góp thêm vậy, không thèm ăn không được.
- Anh lại khách sáo, nhưng đúng là không thể thiếu.
Mau vào ăn thôi.
Tống Nghiên Phi vậy mà đã yên vị bên cạnh mẹ Đàm tự bao giờ.
Thời gian Dương Giai Oánh bị gãy chân, ba người cô, mẹ Đàm và Tống Nghiên Phi lại cư nhiên trở thành bộ ba hoàn hảo, vô cùng hợp nhau.
Từ cách nói chuyện cho đến sở thích.
Chính vì vậy, bây giờ tự nhiên sẽ nói chuyện không có khoảng cách.
Mà ba Đàm lúc này ngồi bên cạnh cũng bị mẹ Đàm cho ra rìa, chỉ có thể nới chuyện cùng con trai mình.
Mọi người đến chưa đủ, nhưng cũng gọi là tương đối.
Lúc này Tống Tử Dương xung phong nhận nhiệm vụ nướng thịt.
Đàm Đình Quân cũng không tỏ ra mình kém đảm đang hơn, nên cũng tự động đứng lên.
Thành ra cả hai người phụ trách nướng thịt.
Đồ ăn được chuẩn bị vô cùng phong phú, từ những miếng thịt bò được tẩm ướp gia vị lành, cho đến những chiếc cánh gà óng ả bởi được phủ một lớp mật ong.
Cho đến các loại hải sản như tôm, mực, có cả tôm hùm...!vô cùng phong phú.
Mùi thơm nức mũi của đồ ăn và tiếng xèo xèo trên than hồng làm cái bụng của mọi người réo đói.
Tống Tử Dương và Đàm Đình Quân thành thạo lật trở đều hai mặt không chút vụng về.
Động tác đang rất thuần thục của Tống Tử Dương bỗng dừng lại say câu hỏi của Đàm Đình Quân.
- Tống Tử Dương, Anh thích Oánh Oánh sao?
Mãi lúc sau hắn mới ngần ngừ lên tiếng.
- Phải, tôi thích em ấy.
Bộ tôi thể hiện rõ ràng đến vậy sao?
- Không rõ.
Chỉ là ánh mắt của anh đã bán đứng suy nghĩ của anh mà thôi.
Hắn hơi cười, nụ cười có chút mỉa mai chính mình..
- Cậu chỉ gặp tôi mấy lần liền có thể biết tôi thích em ấy.
Thế mà suốt gần mười năm qua, từ khi em ấy còn là một cô nhóc mười lăm, mười sáu tuổi đến bây giờ, em ấy lại chẳng nhận ra.
Nuông cười nhỉ?
Bản thân Đàm Đình Quân lại chẳng cho rằng, những gì Tống Tử Dương nói, buồn cười như cách hắn nghĩ.
Hắn và cô quen nhau lâu như vậy, thân thiết còn hơn ruột thịt, thì dù cử chỉ của hắn có thân mật hơn chút nữa, cô cũng sẽ chỉ cho rằng vì họ thân nhau đến mức không còn so đo.giới hạn.
Nếu không phải chính miệng hắn nói ra, để cho Dương Giai Oánh mò mẫm cà đời, cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đó là tình yêu.
Đàm Đình Quân vững giọng tuyên bố chủ quyền.
- Mặc kệ cô ấy có biết hay không, thì bây giờ cô ấy cũng là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của Đàm Đình Quân tôi.
- Thế nên?
- Thế nên, để tránh đêm dài lắm mộng, tôi sẽ nói trước.
Đàm Đình Quân tôi đã nhận định điều gì, thì vô cùng nghiêm túc.
Công việc cũng vậy mà tình cảm cũng vậy.
Để tránh việc có người âm thầm đào góc tường nhà mình, tôi cứ tuyên bố trước vậy.
Tống Tử Dương bỗng bật cười.
Lần này hắn cười thành tiếng.
Ánh mắt của mọi người ngồi ở chiếc bàn cách đó không xa đổ lên người hắn.
Ai cũng tò mò hai người đàn ông có chuyện gì để nói mà cười sảng khoái đến vậy..
Hắn thu nhỏ giọng, nói chỉ đủ cho Đàm Đình Quân nghe.
- Đàm tổng, anh đang uy dằn mặt tôi đấy à?
- Ý tôi chính là như vậy.
Đàm Đình Quân một thân đĩnh đạc, mặt không đổi sắc dõng dạc nói.
Tống Tử Dương cũng thu về vẻ cợt nhả của mình mà nghiêm túc không kém..
- Tôi sẽ không phá hoại tình cảm của hai người.
Nhưng đối với tôi, em ấy lúc nào cũng luôn có một vị trí quan trọng.
Chỉ cần em ấy cần tôi, tôi sẽ không từ chối.
Nhưng anh yên tâm, loại chuyện không quân tử như đào góc tường nhà người khác tôi sẽ không bao giờ làm.
- Được vậy là tốt nhất.
- Anh đừng vội mừng.
Tôi chỉ sẽ thực sự quân tử khi anh khiến em ấy hạnh phúc.
Còn nếu ngược lại, tôi không dám chắc đâu.
Đàm Đình Quân bỗng vỗ vai Tống Tử Dương như những người bạn trí cốt làm hắn hợi sững người.
- Anh yên tâm làm quân tử của anh đi, vì tôi sẽ không bao giờ cho anh cơ hội để biến thành tiểu nhân đâu.
- Nếu thực như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Thức ăn chín rồi, mang ra cho mọi người thôi.
Liên tiếp mấy đĩa thức ăn lớn được mang ra trên bàn ăn, ai cũng háo hức.
Hai người đàn ông cũng không nướng nữa mà ngồi ăn cùng mọi người.
Ăn đến đâu nướng đến đó mới ngon.
Dương Giai Oánh quay qua hỏi Tống Tử Dương.
- Anh Tử Dương, ban nãy anh với Đình Quân nói chuyện gì mà cười vui vẻ đến vậy? Em không ngờ hai người lại thân thiết vậy đó.
- Cái con bé này, hỏi linh tinh gì vậy? Chẳng lẽ bọn anh phải khắc khẩu nhau mới được à.
- Ý em không phải vậy, anh lại nói oan cho em rồi.
Dương Giai Oánh bị Tống Tử Dương bắt bẻ, nhất thòi không phản bác lại được, khuôn mặt lại lộ vẻ oan ức.
Chẳng ai buồn bênh vực, lại còn cười nắc nẻ.
Đến Đàm Đình Quân cũng hùa vào cười theo.
Đàm Đình Quân mở nắp một chai rượu vang mà Tống Tử Dương mang đến, rót vào các ly rỗng rồi chia cho mỗi người một ly.
Anh nâng ly của mình lên vui vẻ nói.
- Nào cả nhà, chúng ta cùng nâng ly, mừng cho Oánh Oánh khỏi bệnh.
Chúc cho những ngày tháng tới đều chỉ là tốt đẹp.
Mọi người hưởng ứng theo lời anh, tiếng cụng ly keng keng như vui nhộn như không khí giữa họ bây giờ vậy.
Bầu không khí ấm cúng như những gì Dương Giai Oánh đã nghĩ trước khi tổ chức bữa ăn này.
Mà một câu " Cả nhà " kia phát ra từ miệng Đàm Đình Quân, có phải ngầm khẳng định, từ nay, những người có mặt ở đây đều thân thiết như người một nhà chăng?
Nếu điều đó là thật, cô chẳng mong cầu gì hơn cuộc sống hạnh phúc trước mặt này.
Cảm ơn ông trời, cảm ơn cuộc đời đã chiếu cố mà mang những con người này đến bên cạnh đồng hành cùng cô trên cuộc đời đầy gian nan này.
Để cô biết rằng, giữa cuộc sống muôn vàn khó khăn và lòng người đầy đa đoan, hiểm ác.
Vẫn có người sẵn sàng chìa bàn tay về phía cô để cùng cô nắm tay vượt qua những bất hạnh nhất của cuộc đời.
Một lời cảm ơn thành kính nhất đến những người đã vì cô.
" Cảm ơn mọi người "!.