Bên trong tầng hầm cách mặt đất sâu mười mét, tối đen.
Cố Hành Kiêu và Hạ Giao chỉ nương nhờ ánh đèn điện thoại, vừa bước xuống những bậc thang dài, họ bị chắn lại sau cánh cửa thép.
Hạ Giao thở ra nhìn Cố Hành Kiêu:
_ Mời Viện trưởng Tâm lý học đoán mật mã mở cửa.
_ Tâm lý học không phải vạn năng, khiến anh áp lực quá.
_ Bake còn áp lực hơn anh nhé.
Hắn vẫn còn hành sự ở trên kia.
Hạ Giao gãi đầu, bất đắc dĩ nhìn anh.
Bọn họ không có thời gian nhiều.
Suy nghĩ một lúc Hạ Giao nói:
_ Anh thử 0912 xem.
Ngày sinh nhật của Bake đấy.
Cố Hành Kiêu đôi tay nhanh chóng nhập mật mã, không quên lia ánh mắt tóe lửa nhìn Hạ Giao.
Ting
Cánh cửa tự động bật mở ra, bên trong một loan tỏa một mùi ẩm mốc nồng nặc xen lẫn hơi lạnh lẽo.
_ Sinh nhật của anh là ngày mấy?
_ Ơ...!Em không nhớ? Hỏi lại Luxy trả lời anh nhé.
Mùi hôi thối nồng nặc phả ra khiến bọn họ phải chùn bước.
Tiến sâu vào một căn phòng cuối đường hầm, không khó để phát hiện một người phụ nữ nằm trên giường.
Xung quang bà là thịt vụn, rau cá, bánh mì đã lên mốc, ôi thiu.
Không khí vô cùng ngạt đến khó thở.
Người phụ nữ da mặt xanh xao không thấy ánh sáng mặt trời suốt một thập kỷ.
Bên dưới lũ chuột còn chi chít chạy khắp mặt đất.
_ Dì ơi, dì....!dì có nghe con nói không?
Hạ Giao rùng mình không thể tưởng tượng nổi những gì người phụ nữ có thể trải qua: cô độc, bị giam giữ, trói buộc cuộc đời bằng một sợi xích sắt lạnh lẽo.
Bà nằm thoi thóp trên giường, vì đã lén trốn khỏi tầng hầm.
Cố Hành Kiêu đôi mắt long lên, dùng một chiếc chìa khóa nghiệp vụ tháo sợi xích sắt, ôm bà lên.
Bọn họ nhanh chóng đi về phía cánh cửa tầng hầm.
Hạ Giao chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, đau xót không thốt nên lời.
Cố Hành Kiêu ôm người phụ nữ đáng thương kia.
Còn Hạ Giao nhập mật mã mở cửa.
Không đúng...
Không đúng...
Không đúng....!
_ Hành Kiêu, sao cánh cửa này em không mở được.
Cố Hành Kiêu mặt không đổi sắc, nói:
_ Vậy là Bake đã " hành sự " xong.
Mỹ nam kế thất bạ, chúng ta bị nhốt, Galan đã phát hiện.
Ngay lúc này tầng hầm sáng điện lên, màn hình ti vi hiện lên hình ảnh Ji_ Bake đang run rẩy nhìn về phía bọn họ.
Vợ ông còn sống bằng xương bằng thịt, suốt thập kỷ qua bị hành hạ ngay dưới chân ông, mà ông nào hay biết, có nỗi đau nào bằng? Mắt mũi ông đỏ lên, hét vào mặt Galan, vung tay tát cô thật mạnh:
_ Galan, mày có còn là con người nữa không, tao xem mày như con ruột, mày đối xử với vợ tao như vậy.
Cô ta có lỗi gì? Mày có lương tâm không? Tại sao hành hạ cô ấy đến nông nỗi này.
_ Bà ta hại chết cha mẹ tôi, bà ta đáng chết một ngàn lần, kể cả các người sẽ sớm đi theo cha mẹ tôi.
Hahaha....Tôi cần các người bố thì tình thân sao...hahaha...
_ Thì ra mày muốn xây nên dinh thự này là có âm mưu từ trước.
Lỗi tại tao quá tin tưởng giao cho mày cất nên cái địa ngục này, giam giữ vợ tao suốt mười năm.....!ÁAAA......AAA.
Ji_ Bake kích động, chịu đựng không nổi đưa tay ôm ngực.
Vài tên lính chạy đến đỡ ông.
_ Ông đừng chết vội, chúng ta sẽ chết chung một lượt, mười năm trước tôi đã bí mật cất tầng hầm, cũng chờ sẽ có ngày này.
Thật có nhiều người bồi táng cùng gia đình ông....!haha.
Galan bị tát đến bắn ra vài giọt máu tươi.
Còn có Bake nhìn mẹ mình hai mắt đỏ lên, không thể diễn tả cảm xúc lúc này.
_ Sao..? Thế nào...? Cố Hành Kiêu, Gem, mùi vị ở dưới tầng hầm không tệ chứ? Chúc mừng các người xuống địa ngục.
Cánh cửa này là bộ khóa chết, các người nghĩ tôi dễ dàng mắc bẫy?
_ Cô tại sao đối xử với bà ấy như thế? Bà ấy chính là mẹ ruột của Bake, là mẹ của người đàn ông cô yêu.
Cô không phải là con người.
Suốt đời cô cũng không có được tình yêu của anh ấy.
Hai mắt Galan long lên đầy căm phẫn...
_ Bà ta qua lại mờ ám với ba tôi, khiến ba tôi vì bảo vệ bà ta mà mạng cũng không cần, còn hại mẹ tôi uống thuốc ngủ tự vẫn chết.
Cô nghĩ, bà ta có xứng đáng bị thế không?.
Còn thành ý của các người tôi sẽ tiễn các người một đoạn.
Âm trong tường đều cài sẵn khối thuốc nổ loại hình mới.
Bake không mặn không nhạt,đưa tay lau vết máu trên khóe miệng Bake:
_ Chỉ cần em cho người tháo toàn bộ bom hẹn giờ này, chúng ta sẽ sang nước khác sinh sống.
Tha cho bọn họ đi, họ vô tội, kể cả mẹ anh, vụ nổ phòng nghiên cứu năm xưa ba em mất chỉ là tai nạn.
_ Anh nghĩ tôi sẽ tin?.....Muộn rồi....Từ khi lắp đặt bom hẹn giờ đã âm trong tường, ngay cả tôi nếu không nhanh chóng ra khỏi đây thì cũng sẽ chết.
Bake em yêu anh....!Em sẽ chết cùng anh...
_ Cô điên rồi...
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Giao trắng bệch.
Cửa này dùng khóa chết, mật khẩu cảm ứng đã bị Galan thay đổi.
Cố Hành Kiêu ôm người phụ nữ trên tay, Hạ Giao tiến về phía trước.
Cô sốt ruột lên tiếng:
_ Cô ta đã ngả bài với chúng ta.
Nhanh thôi căn biệt thự này sẽ phát nổ.
Không phải bọn hắn chưa từng vào sinh ra tử, nhưng thời gian nổ khi nào, đồng nghĩa với việc anh và Hạ Giao sẽ chết bất cứ lúc nào? Cố Hành Kiêu tối sầm mặt nhìn Hạ Giao cất giọng thâm trầm bên tai cô:
_ Đừng lo, đã có anh bên cạnh.
Nói xong, hắn sải từng bước dài cùng cô về đi phía cửa.
Ở tình huống này Cố Hành Kiêu vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?
Thời điểm các nơi đang tập kết lực lượng và di chuyển từ thành phố A về dinh thự Ji_Bake, trên núi để cứu viện
Đội quân cảm tử đứng tiến vào cửa lớn, chĩa súng và đèn pin xông vào.
Lính đặc cảnh dàn hàng, súng trường trong dinh thự.
_ Con mẹ nó! Con Galan chết ở đâu rồi?! Sao giờ này còn chưa chạy ra.
Tên đầu đàn tức giận cầm báng súng đập "rầm" một cái trên cửa.
Một tên khác khá tỉnh táo, hắn nhìn bốn phía rồi nói:
_ Xem ra nó đã bị phát hiện, có thể đã bị khống chế.
_ Bên ngoài mưa to gió lớn, con mẹ nó, có nhiu đó cũng làm không xong.
Nó chết cùng bọn nó là đáng.
Đi vào lôi nó ra đây!!! tao muốn cho nổ dinh thự này ngay tức khắc, không thể chờ đợi nữa.
Hành tung bị lộ rồi.
Vào dinh thự, mấy gã này lục soát từ trong ra ngoài một lần, nhưng không tìm được bất kỳ cửa ngầm hay phòng bí mật nào, không thể trực tiếp đi vào bên trong.
Đội cảm tử cầm súng đi đến cửa sau, híp mắt nhìn màn mưa, cầm súng bắn liên tục
Tiếng súng "pằng pằng pằng" vang vọng.
Đạn lao vút qua màn mưa, phát ra tiếng rít gào dữ dội quanh quẩn khắp dinh thự hồi lâu vẫn nghe thấy dư âm.
Một số lính cảnh vụ sợ hãi, hông ai dám chạy ra ngoài.
_ Bọn chúng bắt Galan trốn ở đâu? Soát hết các phòng cho tao.
******
Giữa đêm khuya thanh vắng chỉ có tiếng mưa rơi rào rào vang vọng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều âm thanh ồn ào từ đường cao tốc giao với con đường dẫn vào khu nghỉ dưỡng cao cấp trên núi.
Hàng chục xe cảnh sát mở đường đang lao vun vút trên lối dẫn vào khu nghỉ dưỡng cao cấp, với còi báo động chói tai và đèn hiệu nhấp nháy lóe sáng.
Hai chiếc trực thăng bay vòng quanh trên bầu trời đêm, đèn pha hình phễu chiếu từng luồng sáng xuống dưới, liên tục giao thoa khắp khu nghỉ dưỡng tối đen này.
Bên dưới.
Cảnh sát của tổng cục thành phố xông lên nghe Phó Cục trưởng của tổng cục cảnh sát chỉ huy.
_ Ba mươi người trong đội này đi về phía Đông, phụ trách tìm kiếm đội quân cảm tử ở phía Đông.
Ba mươi người trong đội này, phụ trách tìm kiếm ngài Ji Bake và mọi người ở phía Tây...Các cảnh sát trong đội đặc nhiệm phụ trách truy kích tên cướp bắn tỉa.
Đột nhiên, một loạt tiếng súng tiểu liên truyền ra từ trong dinh thự.Cảnh sát vừa mới xông lên lập tức ngã trong máu tươi, dù áo chống đạn trên người có thể che những nơi quan trọng, nhưng không che được tứ chi.Các anh em đã bị thương một số!
Đội quân cảm tử đã điên, chỉ muốn cùng chết này, trong tay lại có vũ khí hạng nặng! Gây khó khăn rất lớn cho cảnh sát.
Trong bóng đêm sâu thẳm, từng giọt mưa nặng trĩu rơi lộp độp xuống cửa xe tạo thành từng vệt nước dài trượt xuống.
Khung cảnh ngoài ô cửa mờ mịt mơ hồ, không thể thấy rõ.
Chiếc xe bọc thép chống đạn yên tĩnh đến đáng sợ.
Cố Hàn Đình ngồi bên trong, nhìn ra ngoài cửa xe, để lại khuôn mặt anh tuấn trắng đến phát sáng, song lạnh lùng và tàn khốc đến mức khiến người ta phải run sợ phản chiếu trên tấm kính tối màu.
So với bầu trời đêm mưa, đôi mắt sâu như biển cả của anh còn tối tăm.
Anh chẳng nói chẳng rằng, ngồi trong xe một cách bình tĩnh, lặng im quan sát tình hình.
Cố Hàn Đình ngồi trong xe châm thuốc, chậm rãi rít nhẹ rồi nhả ra một làn khói trắng, sau đó nói với tứ đại cận vệ:
_ Nghe ra đó là súng gì không?
Ngón tay của Cố Hàn Đình kẹp điếu thuốc, vuốt nhẹ gương mặt Hạ Giao trên màn hình,
mở cửa bước ra khỏi xe,trên người là áo chống đạn cùng nón bảo hộ.
Eden hoảng hốt:
_ Cố tổng đang hỗn chiến, rất nguy hiểm.
_ So với chết, cô ấy càng quan trọng hơn.
Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, hướng về dinh thự,
_ Tránh ra.
Cố Hàn Đình đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép.
Tất cả những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai bên.
Ali không nói một lời nào, bước lên dùng hai sợi dây kẽm mở khóa.
Cô là tay trộm khét tiếng phương Tây được Cố Hàn Đình thuần hóa.
Nhưng đi vào mưa bom bão đạn thế này, có chút run tay.
_ Bình tĩnh.
Một giọng nói bá đạo vang lên, rồi một bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay đang run rẩy của Ali.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Đình thần sắc của hắn không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ hãi hay hốt hoảng.
Đôi mắt hắn lộ vẻ băng giá và chết chóc, nhưng lại khiến Ali bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.
Tách
Tiếng mở khóa vang lên trong không khí yên tĩnh đến nín thở.
Tất cả người của Cố Hàn Đình lập tức đi vào dinh thự.
Cảnh sát dựng rào chắn trước cửa khu nghỉ dưỡng, xe cộ chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra.
Lúc này, cảnh sát đã lùi về sau, nhường lại trận địa cho phía quân đội tham chiến và các tay súng bắn tỉa của Cố Hàn Đình đã vào vị trí.
Mấy tiếng súng vang lên, các tay súng bắn tỉa nhanh chóng triệt hạ những tên cảm tử.
Phi công đang điều khiển trực thăng lượn vòng giữa không trung vội vàng kéo cần phanh lại.
Cố Xuyên toát mồ hôi lạnh vì không kịp chuẩn bị, cả người ngã ra sau, thiếu chút nữa lăn xuống từ trên ghế ngồi.
_ Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Đầu ông ta đập vào thân trực thăng, sưng u một cục lớn.
_ Thưa Ngài, bọn chúng nổ súng quyết liệt, tập kích chúng ta.
Cố nhị thiếu gia đang bên trong dinh thự.
Còn Cố tam thiếu gia cũng chuẩn bị xông vào.
_ Cái gì? Còn có cả Cố Hàn Đình.
Xưa nay,Cố Hàn Đình trầm tĩnh,làm việc cân nhấc kỹ lưỡng, sẽ không điên khùng mà xông vào chỗ chết như vậy.
Nhất định bên trong có thứ quan trọng với nó.
Cố Xuyên còn chưa tỉnh hồn, Cố gia chưa có con cháu nối dõi, hai ông trời thần đi tìm chết.
Anh như kiến bò trên chảo nóng.
Lại được nghe báo cáo.
_ Thưa Ngài, Dinh thự khắp nơi đều được lắp bom hẹn giờ.
Bao giờ nổ thì chưa xác định thời gian.
Cố Xuyên lên cơn đau tim dữ dội.
_ Còn không mau đi tiếp ứng.
Cố gia tôi chưa có người kế tự.
Hương hỏa nhà họ Cố trông chờ hai đứa nó đấy.
_ Chúng mày nghe đây, bọn tao cho một chiếc trực thăng, hai tỷ tiền mặt, đưa bọn mày xuất cảnh, bọn mày mau chóng thả người!!! Nếu chúng mày không đồng ý, tao bắt gia đình chúng mày bồi táng theo.
Cố Xuyên dùng loa, lớn tiếng kêu gọi bên ngoài đầu hàng, Cảnh sát còn bắn thêm vài phát súng.
Những tên cảm tử con sót bên trong nghe đám cảnh sát chiêu hàng thì cực kỳ tức giận, tất cả chúng càng điên cuồng nổ súng.
Phó Cục trưởng nghe tiếng súng " tạch, tạch" qua bộ đàm, tức giận đấm một cú xuống ghế, hét lên:
_ Thật vô pháp vô thiên! Còn dám ra ngông cuồng! Nói với quân đội bên dưới, tôi muốn bắt hết bọn chúng.
Hơn nữa, bất cứ giá nào cũng phải cứu sống mọi người trong dinh thự.
Để tóm được tổ chức tội phạm ngoan cố này, quân đội cũng dốc toàn lực, phái ra sáu tiểu đội bắn tỉa, tổng cộng có mười hai người, bọc đánh từ hai phía, tìm kiếm vị trí tay súng bắn tỉa của bọn cảm tử..