Lúc Hạ Giao xuống lầu cũng vừa vặn thấy Cố Hành Kiêu mặc áo len cao cổ màu trắng, đang đứng ở cửa cầu thang, ôm eo cô đi xuống.
Hạ Giao cúi đầu không lên tiếng, nhẹ nhàng mỉm cười lịch sự sau đó cùng Cố Hành Kiêu đi ra ngoài.
Cố Hàn Đình đứng ở trong phòng, cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.
Phòng khách Cố gia bởi vì đón khách mà tất cả chùm đèn được thắp sáng, bởi vì chuẩn bị dùng bữa ăn, tất cả người giúp việc rối rít đi tới đi lui, trong tay bưng các loại bánh đem về nhà ăn, một nhóm người giúp việc khác, mang trà khai vị trước bữa ăn tối, đứng thành một hàng, từ bên trong phòng bếp đi ra, để đi tới nhà ăn.
Cô được anh đưa vào liền thấy Cố Xuyên trong bộ gấm Tôn Trung Sơn, và Bách Noãn quý phái, đoan trang nghiêm nghị ngồi ngay chính giữa, bên cạnh là Tần Thư Lan, Nhã Tịch.
Cố Hành Kiêu đứng trên cầu thang, nhìn bóng lưng Hạ Giao, sắc mặt tối tăm, có chút lo lắng đi theo.
_ Ông chủ, bà chủ, Tần tiểu thư và Nhã Tịch tiểu thư mời dùng trà.
Tần Thư Lan lên tiếng trước:
_ Anh cả, chị dâu em có mang đến một ít đông trùng hạ thảo biếu anh chị..
Nhã Tịch cũng nền nã, lễ phép:
_ Anh Cố Xuyên, chị Bách Noãn.
_ Mau dùng trà, vất vả cho hai em rồi.
Bách Noãn vui vẻ nhìn mọi người, nhưng ánh mắt sốt sắng vẫn nhìn về phía Hạ Giao:
_ Hành Kiêu em dẫn Ngọc Giao đến đây.
Nào nhanh lên mời mọi người uống trà.
_ Các cậu chủ và khách quý đã đến đông đủ chúng ta có thể ăn dùng cơm?
Quản gia đi vào phòng ăn nhìn Cố Xuyên nói.
_ Được rồi, được rồi, lên món đi.
Cố Hành Kiêu nắm tay Hạ Giao đi qua hai người, đến chiếc bàn dài.
Nhã Tịch ánh mắt chớp lóe, còn Tần Thư Lan thì ngạc nhiên không kém:
_ Ngọc Giao em cũng đến à?
_ Phải!!! Chị Thư Lan...
Câu nói này làm cho tay Tần Thư Lan run lên, sau đó đi đến bên bàn dài ngồi xuống thoáng suy tư.
Cố Xuyên nhìn vẻ mặt Tần Thư Lan, liền nói với người hầu:
_ Đi mời Tam thiếu gia xuống.
_ Không cần.
Ngay lúc đó một giọng trầm thấp vang lên, hai tay đút vào túi quần, thong thả đi đến, nhìn khắp một lượt, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Thư Lan, mà đối diện là Cố Hành Kiêu và Hạ Giao.
_ Anh Cả, Chị dâu
Cố Hành Kiêu liền có cuộc gọi đường dài, anh liền xin phép rời đi, Hạ Giao lo lắng nhìn anh, Cố Hành Kiêu vỗ nhẹ tay trấn an.
Cô nhìn bóng lưng anh rời đi.
Cố Hàn Đình mỉm cười nghiêng người tới trước, cẩn thận mở nắp ly, tách tim trà màu xanh đậm sau đó tùy tiện dùng ngón tay cái và ngón trỏ bật nắp, giống như uống trà nghệ thuật, đem tim trà trong ly hoa sen lấy ra ngoài, nhẹ hớp một cái.
Hạ Giao cũng học Cố Hàn Đình, cầm lấy ly trà, rất nhanh uống một hớp, cảm thấy trà này thơm mát vô cùng, có một mùi hương sen u tịch, đưa mắt nhìn mọi người đang trố mắt nhìn mình, cảm thấy hơi ngẩn người,, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Hàn Đình, thấy hắn đem trà lúc nảy uống vào, nhả vào trong chén bạc do người giúp việc bưng tới.
Mắt của cô trừng lớn, lại nhìn người giúp việc bên cạnh cố gắng nín cười, họ có chút ngượng ngùng nói:
_ Trà này là để súc miệng
_ Phụt ……….
Hạ Giao liền ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt xuống.
_ Anh cố ý????
Hạ Giao lập tức dùng khẩu hình miệng, tức giận nói.
Trên mặt Cố Hàn Đình tràn qua một chút nụ cười, nhìn Hạ Giao, có chút oan uổng, cười nói:
_ Tôi làm sao cố ý được, động tác của cô nhanh như vậy, tôi nhìn thấy, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Mọi người cùng nhau nhìn anh chằm chằm! Thì ra anh cũng biết cười sao?
Lúc người Cố gia dùng cơm, vô cùng nghiêm túc, mặc kệ từ lễ nghi dùng cơm, đến trà khai vị, món ăn khai vị, tất cả do các đầu bếp chế biến riêng theo khẩu vị từng người.
Mọi người cùng nhau mỉm cười, dùng món.
Cố Hàn Đình khẽ chuyển động ánh mắt nhìn Hạ Giao, giống như nói xin lỗi, cô cười trong lòng, sau đó đưa chân hung hăng đạp hắn một cái!
Bữa cơm hôm nay, xem như ăn được thuận lợi.
Hạ Giao, hàn khí sẵn trong người lúc này mới phát hiện có chút lạnh, hơi run run, chắc là luồng khí lạnh đột nhiên tới, Bách Noãn để ý thấy, lập tức căn dặn quản gia:
_ Quản gia, mau thắp lò sưởi lên.
Hạ Giao nhìn Bách Noãn mỉm cười gật đầu.
Cố Xuyên không có hảo cảm với Hạ Giao nhưng vì nể mặt Cố Hàn Đình nên đành có thái độ cũng mềm mỏng nói:
_ Hạ tiểu thư là thiên kim của Tần gia cũng là em gái của Tần Thư Lan, Hôn lễ của Cố Hàn Đình rất mong Tần tiểu thư đây làm phù dâu cho chị mình.
Hạ Giao sâu kín nhìn Cố Xuyên, mỉm cười.
Tần Thư Lan e thẹn ;
_ Anh Cả thật đối tốt với Thư Lan.
Nếu hôn lễ của em, Ngọc Giao làm phù dâu, chẳng những dẹp tan tin đồn mấy ngày qua, mà còn nâng cao danh tiếng của gia thế hai bên.
Mọi người sẽ hiểu Hàn Đình vì vợ tương lai mới chiếu cố đến em vợ mình.
Cố Xuyên gật gù:
_ Đúng, cũng nên cho mọi người biết mối quan hệ giữa các em.
Một lời nói ra một đao chặt đứt mối quan hệ dây dưa giữa bọn họ, cũng như là câu trả lời cho Tần Thư Lan về thái độ của Cố gia, khi báo chí đăng tin rần rộ chuyện gữa Cố Hàn Đình và Hạ Giao.
Cố Hàn Đình bình tĩnh buông đũa, sau đó cầm khăn lau miệng:
_ Anh, chuyện này e là không thích hợp.
_ Tại sao không thích hợp.
Cố Xuyên lập tức buông đũa, tay khoanh trên bàn ánh mắt nghiêm nghị nhìn em trai.
_ Cô ấy là em gái của Tần Thư Lan, còn ai có thể thích hợp hơn cô ấy?
Cố Hàn Đình buông một câu không nặng, không nhẹ:
_ Em nói không hợp là không hợp.
Không khí trong phòng ăn rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Hạ Giao đột nhiên mỉm cười, ánh mắt không chủ ý, nhẹ nhàng đáp:
_ Được ạ.
Nếu anh Cố Xuyên có nhã ý mời em làm phù dâu em rất sẵn sàng,...vả lại
Ánh mắt Hạ Giao nhìn sang Tần Thư Lan đang khó hiểu nhìn cô:
_ Tham dự hôn lễ của chị gái mình, còn làm phù dâu thì đó là điều hiển nhiên ạ.
Tần Thư Lan thật tình giả ý nói:
_ Cảm ơn anh Cả an bài, Ngọc Giao em đồng ý thật ư?...Thế còn gì bằng, cha biết được chắc sẽ vui lắm...!!!
_ Tin tức kết hôn đã nhanh chóng công bố, còn nữa cho người đăng thêm tin giải thích Ngọc Giao chính là em vợ của Cố Tam.
Cố Hàn Đình ánh mắt lóe lên bất đắc dĩ nhìn anh trai.
Cố Xuyên giọng đều đều:
_ Hai đứa kết hôn là do di nguyện năm xưa của mẹ anh, nên thiệt thòi cho các em.
Còn nhớ năm xưa, mẹ vì đến Tĩnh Bảo Thạch thăm anh, khi ấy mẹ lên cơn tim tái phát, cũng may có cô bé đi ngang qua nhanh trí lấy thuốc trợ tim cứu mẹ, mẹ anh rất thích cô bé ấy, mẹ chỉ nhớ tay cô ấy đeo một mảnh ngọc hoa mai, nên mong muốn cô bé dễ thương kia là con dâu của Cố gia.
Sau này điều ra được chính là Tần Thư Lan.
Cho nên theo di nguyện của mẹ, anh mong hai đứa sống đến răng long đầu bạc.
Tần Thư Lan mỉm cười:
_ Vâng, anh Cả.
_ Cố Tam và Tần Thư Lan kết hôn xong.
Còn Cố Hành Kiêu và Nhã Tịch cũng nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt đính hôn đi.
_ Không được
Trong lúc Nhã Tịch nở nụ cười mỉm, thì Cố Hành Kiêu lạnh nhạt:
_ Cố Hàn Kiêu đã thuận theo di nguyện của mẹ đã đành.
Còn em, em thuận theo di nguyện của ai?...của anh sao?
_ Chú...chú...!Chú làm tôi tức chết.
Chú luôn luôn chống đối tôi, có câu quyền huynh thay phụ mẫu.
Cho chú ăn học thật cao để chú chống đối tôi??
Cố Xuyên tức giận đến mặt đỏ lựng.
Bách Noãn sốt ruột nói với chồng:
_ Hôm nay ngày họp mặt vui vẻ, chuyện đính hôn nói sau đi.
_ Bách Noãn...
Cố Xuyên lập tức nhìn Cố Hành Kiêu lập tức chỉ trích.
_ Đứa nào đứa nấy cũng sấp ba mươi hết rồi.
Còn không nhanh chóng kết hôn, cho chúng nó tự chọn lựa, nó lựa đến tôi rụng răng mắt mờ sao? Cố gia chúng ta đến bây giờ cũng chưa có lấy một đứa nhỏ kế thừa.
Thử nghĩ xem tôi ăn nói làm sao với tổ tiên,bố mẹ?
Bách Noãn đỏ mắt nhìn Cố Xuyên...
_ Bách Noãn tôi không cố ý nói em, nhưng tôi còn sống ngày nào, mong muốn chúng nó yên bề gia thất ngày ấy.
Cố Hành Kiêu lập tức nói:
_ Vậy được, nếu anh Cả muốn em lấy vợ cũng được.
Em chỉ xem Nhã Tịch như em gái của mình, người em yêu là Hạ Giao, em muốn lấy cô ấy.
Lời vừa nói ra khiến Nhã Tịnh sượng người, không tin nhìn Cố Hành Kiêu, anh chán ghét cô lắm sao? Còn Hạ Giao sắc mặt cũng trắng bệch.
Cố Hàn Đình nhìn lướt qua cô.
Cố Hành Kiêu nhìn Nhã Tịch:
_ Xin lỗi Nhã Tịch,xưa nay anh chưa từng có hành động gì thái quá để em hiểu lầm tình cảm của chúng ta như vậy.
_ Em không cần nói chuyện gì nữa, lúc nãy các người ở trên, anh đã gọi điện thoại cho cha mẹ của Nhã Tịch, truyền đạt ý kiến của hai nhà chúng ta, con bé cũng tán thành!
Hai mắt Hạ Giao xốc xếch, tư tưởng hoàn toàn trống rỗng, trong nháy mắt, trái tim như bị bóp chặt, tay đặt nhẹ trên bàn ăn, vặn chặt khăn ăn màu trắng.
_ Ý anh đã quyết không ai có thể can thiệp.
Đầu ngón tay Hạ Giao bắt đầu lạnh run.
_ Được rồi, Cố Xuyên!!
Rốt cuộc Bách Xuyên không thể nhịn được nữa lên tiếng, biết rõ tính khí của Hành Kiêu, nghe đến mấy câu này nhất định sẽ cùng anh trai đối nghịch, liền mở miệng trước, nhìn chồng kích động nói:
_ Cố Xuyên! Mới ăn cơm tối xong! Anh nói nhiều chuyện như vậy, mấy đứa nhỏ làm sao tiêu hóa? bây giờ chúng ta không thể tự tiện làm chủ! Còn chuyện đính hôn, không phải nên hỏi trước mấy đứa nhỏ một chút sao?
Ông ta bất mãn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Giao, lạnh lùng nói:
_ Người xung quanh đều nói, Hạ Giao có mối quan hệ không rõ ràng với Cố Hàn Đình!! Tôi đương nhiên biết Hạ Giao không có tâm tư đó, cô ấy cũng không phải là loại người kia, tuyệt đối sẽ không trộn lẫn cùng một chỗ với Cố Nhị và Cố Tam! Nếu đã như vậy, tại sao không nhanh chóng làm rõ quan hệ anh rể, em vợ này? Tại sao không làm rõ mối quan hệ này? Còn nữa Cố Nhị và Nhã Tịch là môn đăng hộ đối.
Trái tim Hạ Giao uốn éo thành một đoàn, rốt cuộc cảm thấy trong lời nói Cố Xuyên có lời gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, nhưng nhìn thấy cặp mắt âm trầm của Cố Xuyên, mỉm cười.
Cố Hàn Đình vẫn rất bình tĩnh lắng nghe, nghe, nghe, nghe xong, rốt cuộc hắn lộ ra tia bất mãn, thâm ý nhìn Cố Xuyên.
_ Hôm nay ngay một bữa cơm, anh cũng không thể để cô ấy ăn xong!!
Cố Hành Kiêu nói xong, lập tức kéo Hạ Giao đi ra ngoài.
Cố Xuyên quát theo:
_ Nếu em không chấp nhận hôn sự này thì đừng về Cố gia nữa.
_ Đừng như vậy.
Hạ Giao lẳng lặng nhìn Cố Hành Kiêu.
Cố Hành Kiêu cắn chặt răng nhìn canh trai nói:
_ Anh không cần uy hiếp em, Cố Hành Kiêu này chưa bao giờ chịu sự uy hiếp!! Đây là huyết thống Cố gia cho em!!
Hắn vừa nói xong, dắt Hạ Giao rời đi!!
Nhã Tịch trong lòng đầy một nỗi oán hận Hạ Giao.
" Người đàn ông mà Nhã Tịch này yêu, không ai được phép cướp đi.".