Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng


Edit : Linhxu
Beta: meott
KING cầm thùng giữ nhiệt nhảy từ trên cao xuống, mở cửa xe, đem thùng giữ nhiệt để lên ghế sau, không nói tiếng nào khởi động xe, lái về phía biệt thự.
Trên đường, KING vẫn trầm mặc, trực giác huyết tộc nói cho hắn, hắn có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt với Snow, nhưng ở chung với Snow một buổi tối, hắn thủy chung không chịu nói ra chân tướng, chỉ nói bọn họ có quen biết.
Chẳng lẽ hắn chính là người anh trai tàn bạo kia sao? Hoặc là… Hắn là người em trai bị phong ấn? Là mẫu thân hắn bị giam cầm? Thiên sứ gãy cánh ở nơi nào? Hắn muốn tìm đến danh họa kia, muốn hỏi rõ ràng sự tình.
Nam Cung Phiêu tò mò nhìn hắn, tại sao cô lại cảm thấy từ lúc trở về từ chỗ Aojie xong, KING trở nên rất trầm lặng? Như là có rất nhiều tâm sự? Lại hoặc là hắn đã biết được cái gì đó chăng?
Cô nhịn không được giật nhẹ ống tay áo KING, nhẹ giọng hỏi: “Anh có tâm sự gì sao?”
“Sao?” KING nhìn cô một cái, tầm mắt trở lại phía trước.
“Tôi xem anh có vẻ không vui, có thể giúp anh cái gì không?”
“Tạm thời không cần.”
“Ừm, nếu cần hỗ trợ hãy lên tiếng, mọi người đều là bạn bè, tôi sẽ làm hết sức.”
“Cám ơn!” KING chậm rãi gật gật đầu: “Vừa rồi em đã giúp tôi một lần.”
“Gì?”
” Tiền huyết, tôi bảo Aojie đòi em.”

“Cái gì!!!” Mỗ nữ đột nhiên nhảy lên, KING vội vàng đè cánh tay của cô lại: “Anh anh anh… Anh đã cầm bao nhiêu bình huyết chứ?”
“Mười hai bình, tổng cộng một vạn sáu ngàn, hắn nói bệnh viện đòi.”
“Bệnh viện nào có đòi loại tiền này của anh ta ???!!!”
“…”
“Trời ạ! Giết tôi đi!!”
Xem bộ dáng cô bi tráng như vậy, KING nhịn không được an ủi nói: “Chờ tôi đi làm sẽ trả lại em.”
“Không cần!” Bàn tay mềm mại vươn ra, Nam Cung Phiêu trầm thấp nói: “Anh cho tôi ra bờ biển trước.”
“Chỉ là hơn một vạn em cũng muốn nhảy xuống biển?”
“Tôi muốn ném anh xuống ! ! !”
“…”
Trở lại chỗ ở, Nam Cung Phiêu kêu Nam Cung Triết đi trước đến nhà Nghiệt Thần ở tạm, hiện tại anh trai ở cùng cô rất nguy hiểm, không muốn chuyện của MING sẽ liên lụy đến anh.
Phản ứng đầu tiên của Nghiệt Thần chính là bảo Nam Cung Phiêu cùng về với mình, Nam Cung Phiêu kéo tay anh ta ra, đi ra ngoài ban công, nghiêm túc nhìn anh: “Trước kia tôi chưa từng cầu anh điều gì, đây là lần đầu tiên, tôi cảm giác MING không phải người thường, anh phải bảo vệ anh tôi cho tốt.”
Nghiệt Thần nhăn mi lại, song sắc đồng tử nhìn cô chăm chú: “Có ý gì?”
“Đức Húc nói với tôi, thời điểm hắn bị bắt cóc chỉ có một mình MING, hơn nữa động tác của hắn rất nhanh, không thể có người nào có thân thủ nhanh như vậy, tôi sợ hắn… Không phải nhân loại.”
Nghiệt Thần sửng sốt, hơi nghiêng đầu, khẽ cười: “Vậy em cho rằng hắn là loại người nào.”
“Tôi cho rằng hắn là……. vẫn chưa đoán được.”
“…”
“Dù sao thời gian anh trai tôi ở thành phố này, anh không thể để anh ấy thiếu một sợi lông, biết không?”
Nghiệt Thần hai tay lén lút vòng qua thắt lưng cô, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào, song sắc đồng tử lóe ra ánh sáng tà ác: “Tôi được thưởng cái gì?”
“Chờ anh ấy không có việc gì nói sau.”
“Một nụ hôn? Được không?”
“Được! Chờ anh ấy… Ưm! !” Mỗ nữ còn chưa nói xong, lập tức bị cướp đi một nụ hôn thâm tình.
Chỉ muốn trách kỹ thuật hôn của Nghiệt Thần thật sự rất tốt, Nam Cung Phiêu bị anh hôn đến choáng váng, một mình ngơ ngác đứng ở ban công, ngay cả Nghiệt Thần cùng anh mình rời đi lúc nào cũng không biết.
Trong phòng, KING đem bình huyết đưa cho Snow, liếc nhìn Caligula bên cạnh đang ngủ say như chết một cái, trầm thấp hỏi: “Ngươi hẳn là thuộc tộc Dracula đi?”
Snow vừa hấp huyết, vừa nghi hoặc nhìn hắn, không nói gì. Hiện tại không có chuyện gì có thể hấp dẫn hơn máu tươi.

KING nhìn ra nghi vấn của hắn, giải thích: “Thời điểm ta tỉnh lại đã mất đi trí nhớ, không biết tên, không biết chủng tộc, không biết thân nhân, ngay cả năng lực của mình cũng chỉ mới phát mới phát hiện gần đây.”
Snow càng thêm kinh ngạc, mắt vàng trừng lớn, khó tin nhìn hắn.
KING nhìn chăm chú vào biến hóa của hắn, có máu tươi xoa dịu, sắc mặt tái nhợt đã khôi phục hồng nhuận, bạc môi cũng trở nên thủy nộn, nổi lên sáng bóng. Miệng vết thương trên người do ống dẫn gây ra đã dần dần khép lại, chỉ có vị trí trái tim vẫn huyết nhục mơ hồ còn cần một chút thời gian mới có thể khỏi hẳn.
Snow buông bình huyết trống không ra, cầm lấy một bình huyết khác, vừa hấp vừa mỉm cười: “Tôi biết hết thảy chuyện của anh, bao gồm cả người anh yêu nhất…”
“Người ta yêu nhất?”
“Ừm!” Snow gật gật đầu, bỏ ống hút vào trong miệng, “Anh vẫn yêu mẫu thân của mình.”
“…”
KING bỗng dưng nhăn mi lại, đang muốn tiếp tục hỏi, bỗng thấy Nam Cung Phiêu từ bên ngoài đi vào, KING vẫn là ngừng lại không hỏi nữa, cụp mắt xuống. Cảm giác thân phận mình có vẻ đặc thù, không muốn để cho nhiều người biết.
Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh Caligula, vuốt ve hai má hắn, trong đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, thấp giọng hỏi Senke: “Anh ta tại sao vẫn còn ngủ?”
Senke mỉm cười gật gật đầu: “Phiêu tiểu thư đừng lo lắng, hắn chỉ là thể lực tiêu hao quá nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể bình phục.”
Nam Cung Phiêu hờn giận chu miệng lên, ngữ khí ê ẩm nói: “Là thú tính phát ra nhiều quá đi.”
“Đúng vậy.”
“Sắc lang!”
“Phiêu tiểu thư, tôi phải sửa một chút, hắn không phải sói, hắn chính là ma cà rồng mới sinh.”
“…” Nam Cung Phiêu bỗng dưng sửng sốt, tầm mắt trở lại trên người Caligula, một ma cà rồng có vẻ bề ngoài giống Cung Trữ Trạch, có thể chính là Cung Trữ Trạch hay không?
Trong đầu thoảng qua một cái niềm tin: Cung Trữ Trạch không chết!
Snow buông bình huyết thứ hai, rất rõ ràng Nam Cung Phiêu cùng Cung Trữ Trạch có ân oán, nếu Cung Trữ Trạch muốn trả thù, hắn sao không tạo cơ hội cho huynh đệ chứ?

Hắn liếm liếm máu tươi trên khóe miệng, lộ ra một nụ cười xuân phong phơi phới, nói với Nam Cung Phiêu: “Nam Cung tiểu thư, cô đang làm công tác đặc công phải không?”
Nam Cung Phiêu kinh ngạc quay đầu lại, chăm chú nhìn vào hắn: “Anh nói sai rồi!”
“Ha ha… Đức Húc vương tử chân nhân còn nhận ra được. Thân thủ nhanh nhẹn, suy nghĩ bình tĩnh, hơn nữa vẻ ngoài hoàn mỹ, dáng người mê người, không phải đặc công thì là cái gì?”
“Hừm! Anh quay nhiều phim đến hỏng não rồi, anh cho là trên thế giới này nơi nơi đều là đặc công sao?”
“Ánh mắt của tôi sẽ không sai.”
“Nghĩ muốn theo đuổi tôi thì hãy nói thực ra đi, đừng nói vòng vo. Có điều muốn nói cho anh biết, tuy rằng tôi là mĩ nữ ngàn năm có một, nhưng anh hoàn toàn không hợp khẩu vị của tôi, anh hãy quên ý tưởng đó đi.”
“Vậy người nào mới hợp khẩu vị của cô vậy, Nam Cung tiểu thư.”
“Ví dụ như …”
Đôi mắt đẹp ngắm ngắm lợn chết trên giường, ngủ như chết không thể giúp được cái gì, tầm mắt dời đi, dừng trên người KING, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cất bước đi đến trước mặt hắn.
Hai bàn tay mềm mại ôn nhu xoa lên lồng ngực to lớn, đôi mắt đẹp phóng đãng, quyến rũ nói: “Ví dụ như anh ta, rất hợp khẩu vị của tôi.”
“…” Đôi mắt lam lóe ra, ánh mắt trở nên thâm thúy, đôi môi bạc hơi nhếch lên.
Đánh giá của cô khiến cho hắn có chút lâng lâng, thực hợp ý.
Chính là giây tiếp theo, KING chỉ muốn hộc máu xúc động.
Thời điểm mỗ nữ lãng mạn nhất, mơ mơ màng màng nói thêm một câu: “Đáng tiếc, người anh ta yêu là Senke!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận