Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng


Edit : Linhxu
Beta: meott
“Chỗ này là phòng tập thể thao, nếu anh thích, tôi có thể giúp anh làm một cái thẻ tập thể hình, đừng lãng phí dáng người tuyệt đẹp này của mình.”
“…”
Nam Cung Phiêu mang KING đi vào cửa câu lạc bộ tập thể hình, giải thích xong liềng đeo tai nghe MP3 lên, đẩy ra cửa xoay ra đi vào, ánh mắt KING thong thả đánh giá bốn phía xung quanh, đi theo phía sau cô.
Đi qua một hành lang dài, Nam Cung Phiêu thực tự nhiên đứng trước bức họa bá tước Dracula, nhìn lại bức họa, cái hành lang dài trải thảm đỏ lại khiến cho cô như bước vào một thế giới mộng ảo nhưng vô cùng thân thiết.
Sau khi KING xem xét chung quanh xong, thấy Nam Cung Phiêu đứng yên một chỗ, tò mò đi qua, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lam trong bức họa. Nhất thời, mày kiếm nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ khó tin.
Cảnh tượng biến hóa, KING bị bức tranh hút vào một không gian hắc ám, tầm mắt nhìn qua cửa sổ đến một phương xa, rừng hoa u ám hỗn độn mà rất thơm, dưới tầm mắt huyết tộc, vĩnh viễn bị nhiễm một màu đỏ chói mắt, khát vọng cái vị ngọt lành kinh diễm kia.
Một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước đến, KING càng thêm tò mò nghiêng đầu, đánh giá trên dưới.
Chính là trong chớp mắt, thân ảnh liền vọt đến trước mặt hắn, nam nhân mỉm cười vươn tay ra, xoa hai má của hắn, trầm thấp nói: “Đã lâu không thấy, con ta.”
“Ngươi?” Tiếng nói kéo dài, mang theo nghi hoặc, chậm rãi phun ra từ bạc môi.
“Ngay cả FATHER cũng không biết?”
“Thật xin lỗi, ta mất trí nhớ …” KING chán ghét đẩy tay hắn ra.

Nam nhân ngẩn người, rất nhanh khôi phục, vẫn như cũ bảo trì nụ cười cao ngạo: “Con còn tại oán hận ta sao?”
“Ta không hiểu ngươi nói gì.”
“Bởi vì ta cướp đi Chân Mịch của ngươi?”
“Chân Mịch?”
“Bởi vì nàng sinh ra em trai của ngươi?”
“…” KING bỗng nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.
Nam nhân mỉm cười trở nên tà ác, tiếng nói thong thả vang lên: “Còn là vì… Nàng phản bội… Ngươi…” Thanh âm càng ngày càng xa, bóng dáng dần dần trở thành nhạt, biến thành mơ hồ.
KING theo bản năng không muốn nghe chữ dơ bẩn này, dùng lực rống to: “Câm mồm! Câm mồm! !”
“Ngươi đã quên… Nàng, ngươi đã quên nàng… Ha ha…”
“Ta bảo ngươi câm mồm! !”
Đại chưởng mạnh vung ra, chỉ nghe thấy “Lách cách” một tiếng, lớp kính thủy tinh bên ngoài bức tranh bị phá vỡ, nhưng khuôn mặt trong bức tranh vẫn dán trên tường như cũ.
Nam Cung Phiêu bỗng dưng thu hồi suy nghĩ, chớp chớp mắt, phát hiện thủy tinh rơi xuống nhất, quay đầu lại, thấy tay KING đang chảy máu.
“Anh sao thế?”
Nam Cung Phiêu vội vàng lấy băng cầm máu trong túi ra, đang muốn dán lên miệng vết thương, KING bỗng ngăn động tác của cô lại, nhăn mi: “Em quên tôi là ma cà rồng?”
“Nhưng miệng vết thương này…”
“Lấy thủy tinh ra thì sẽ khép lại.”
“A, quên.” Nam Cung Phiêu vội vàng kéo tay hắn, chạy về phía phòng nghỉ.
KING quay đầu nhìn bức tranh, cặp mắt lam tương tự kia như đang đuổi theo ánh mắt của hắn, như là đang cười nhạo hắn mất trí nhớ, hoặc là như đang vui sướng khi người gặp họa, khiến cho đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng không cam lòng!
Hắn sẽ nhớ lại hết thảy chân tướng!

Nam Cung Phiêu ngồi cạnh bàn, cầm lấy cây kim nhỏ đã được tiêu độc, nâng bàn tay KING lên, nhăn mi lại, đang chăm chú lấy thủy tinh trong miệng vết thương trên mu bàn tay ra. Quen biết KING cũng được hơn một tháng, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua hắn có hành vi thô lỗ như thế.
Thực xúc động, thực bạo lực, rất khó nắm bắt.
Người trong bức họa kia không phải người thân của hắn chứ? Rất khó nói!
Xem khả năng của hắn thì hắn chính là một ma cà rồng già! Lão quỷ chết tiệt!

KING nhìn động tác ngu ngốc của cô, không có nửa câu oán hận, tùy ý cô lấy tay mình làm vật thí nghiệm. Hắn phát hiện bản thân thực thích nhìn bộ dáng chuyên chú của cô, thực đáng yêu, thực mê người, rất đẹp.
Rốt cục KING cũng cảm nhận được hàm nghĩa của câu: mọi nữ nhân đều có lực hấp dẫn trí mạng!
“Thật có lỗi, tôi đã tới chậm!”
Tiếng nói sang sảng vang lên sau người, Nam Cung Phiêu quay đầu lại, Nghiệt Thần đã ngồi xuống bên cạnh cô, ngửa thân mình ra sau dựa vào ở ghế, bắt chân lên, bỏ kính râm xuống, tao nhã nhìn hai người bọn họ.
Nam Cung Phiêu nhăn mặt nhăn mũi với hắn, vừa khêu thủy tinh, vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng anh đang say mê trong vòng tay ai đó cơ.”
“Đây có tính là ghen không? Vị hôn thê?”
“Xì! Tôi mới không thèm ăn dấm chua.”
“Ha ha…” Nghiệt Thần nhấc túi lên, đổ ra bàn: “Đồ em muốn.”
Nam Cung Phiêu liếc nhìn cái cặp da đen một cái, gật gật đầu: “Sư phó có nói cái gì không?”
“Muốn em trở về ăn bữa cơm rau dưa.”
“Anh có thể đi rồi.”
Nghiệt Thần quay đầu lại, dừng ở KING, hơi kiêu ngạo hỏi: “Rốt cuộc ngươi là loại người nào?”
Nam Cung Phiêu bỗng dưng sửng sốt, KING chậm rãi mở mắt nhìn hắn, bạc môi khêu gợi mở ra: “Ngươi có hứng thú với ta?”
“…” Nam Cung Phiêu lập tức liếc mắt xem thường, lời nói của nam nhân này đủ ái muội!
“Ngay cả dữ liệu của máy tính hiện đại nhất thế giới cũng không có tư liệu của ngươi, ta rất có hứng thú với ngươi.”
“Hoặc là hắn chỉ là không muốn nói cho ngươi đi.”
“Ha ha… Có ý tứ!” Nghiệt Thần mỉm cười đứng lên, dựng thẳng ngón tay quơ quơ trước mắt hắn: “Đừng với có ảo tưởng gì với cô ấy, cô ấy là nữ nhân của ta!”
KING chăm chú nhìn hắn, nở nụ cười tà mị, thong thả nói: “Ta là nam nhân ngủ cạnh cô ấy hàng đêm, không tồn tại ảo tưởng, chỉ có hành động thực tế.”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt hai màu xẹt qua một tia sát khí, nghe thấy tiếng khớp hàm phát ra thanh âm “Khanh khách”, nhưng Nghiệt Thần vẫn không bộc phát, vẫn tiếp tục bảo trì phong độ chỉ cười nói: “Ngươi không sợ chết, nhưng cách cái chết không xa!”
“Ta rất mong chờ!”
Nghiệt Thần thong thả gật gật đầu, cười lạnh một tiếng, hai tay thả lại túi sau quần bò, mang kính râm lên, không đáp lời, tiêu sái rời khỏi phòng nghỉ.
Nam Cung Phiêu vừa lấy ra một mảnh thủy tinh nhỏ, vết thương cuối cùng trên mu bàn tay từ từ khép lại, vừa bỏ kim trở lại cái hộp nhỏ, vừa nhìn bóng lưng Nghiệt Thần, nói: “Anh thấy tôi chán ghét hắn, cho nên cố ý khiến hắn hiểu lầm quan hệ của chúng ta?”
“Tôi chỉ nói thật.” KING vươn mu bàn tay lên, phát hiện vết thương này để lại dấu vết màu hồng nhạt, nhíu mi, thì ra cái kim kia làm bằng bạc, nhưng bạc lại không đủ độ tinh khiết, cho nên hắn mới không cảm giác thấy.
Nam Cung Phiêu trừng mắt với hắn, thấp giọng rống: “Anh ngủ cạnh tôi lúc nào?”
“Tôi quả thật ngủ bên cạnh… Phòng em.”
“…”
KING ngắm ngắm bộ dáng dại ra của cô, hai má phấn hồng nộn nộn, phỏng chừng bị hắn làm tức điên lên, hai mắt trừng thật to, thật tròn thật đáng yêu.
KING nở nụ cười mê người, mắt lam trở nên trong suốt giống như nước biển, bạc môi hơi hơi nhếch lên, bàn tay cũng rất tự nhiên vươn ra, chạm vào khóe miệng cô: “Đứa nhỏ ngốc!”
“…”
Động tác rất bình thường, hai người bỗng dưng sửng sốt, một người mê muội trong vẻ đẹp của hắn, một người tò mò về chính hành động của mình…
Động tác thật thân mật cưng chiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận