Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng


Edit : Linhxu
Hai người cùng trở lại tưởng niệm, nhóm tuấn nam vừa nhìn thấy Nam Cung Phiêu và Nam Cung Triết cùng nhau đi vào, nhìn hai người bằng ánh mắt ám muội. Man mỉm cười chào đón, liếc mắt ngắm Nam Cung Triết một cái, dựng thẳng ngón tay lên xoa xoa chóp mũi Nam Cung Phiêu, cười phi thường gian trá.
Nam Cung Phiêu quét mắt nhìn một vòng, rút thẻ tín dụng ra, đưa cho Man: “Đêm nay chuyển tiền lương ọi người đi.”
“Hắc hắc! Lần đầu tiên bà chủ đúng giờ như vậy.”
“Không phải là công lao của soái ca chứ?”
“Tối hôm qua hai người bọn họ ở trong văn phòng kêu rất to.”
“Đúng đúng, tôi đi ngang qua cũng nghe thấy.”
“…” Nam Cung Triết cúi mắt xuống, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng, không khỏi giơ cười yếu ớt, có chút gì đó mờ ảo, như được phủ một làn sương mù, thoạt nhìn thực mê người, rất tuấn tú.
Nam Cung Phiêu vươn tay ra, khoát một vòng, phẫn nộ quát: “Đám người nhàn rỗi này hãy gọi cho khách đi, giữ khách quen đi, đã hơn chín giờ mà vẫn nhàn rỗi như vậy? Nhanh thay đồ đi.”
“Hì hì, anh xem da thịt của nàng, thật sự dụ chết người. Phỏng chừng A Triết sờ soạng cả tối vẫn không hạ thủ được.”
“Oa! Không phải bọn họ cả tối chỉ có sờ, mà không làm gì cả chứ?”
“Tôi thấy có lẽ là thật, ừ, bằng không…”
Mỗ nữ không nhịn được trán nổi gân xanh, lớn tiếng rống to: “Câm mồm! ! Nhanh đi làm việc cho tôi! !”
“Anh xem anh xem, có cả nếp nhăn rồi, hiện tại nữ nhân đều thiếu kiên nhẫn.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhanh chạy đi thôi, cọp mẹ săp phun hỏa rồi.”
“…” Nam Cung Phiêu thong vai xuống, thật sự rất bội phục bọn đàn ông này!
Nam Cung Triết thấy nàng sắp điên lên rồi, theo bản năng cầm tay nàng, dắt nàng đi lên văn phòng lầu hai. Nàng vẫn nên tránh xa đám nam nhân “nữ tính” kia càng xa càng tốt.
Nam Cung Triết đặt túi xách lên sô pha, Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh hắn, bắt đầu động thủ lôi kéo quần áo của hắn, nói: “Hôm nay là buổi ra quân, phải ăn mặc đẹp một chút.”
“…” Hồng mâu cúi thấp, nhìn bộ dáng bận rộn của nàng, một sự ấm áp bỗng nhiên dâng lên, hoặc là trong thân thể nàng có huyết thống của Chân Mịch, cho nên mới làm cho hắn có cảm giác thân thiết.
Nhưng là, nếu Chân Mật không phản bội hắn, hắn vẫn sẽ yêu nàng như cũ sao?
Sẽ! Hắn sẽ vẫn yêu nàng trước sau như một, nhưng là… Nàng lại không an phận thủ thường, không chỉ một mà còn phát sinh quan hệ với ban am nhân, còn sinh cả đứa nhỏ! !
Điều khiến cho hắn tức giận là, nữ nhân hắn còn không dám chạm vào, Jayne và Jill lại…
(Lại một lần nữa ta phải nói, ta không thích Chân Mịch tý nào, chẳng biết nàng ta là thiên sứ kiểu gì mà lại muốn lợi dụng con gái mình để được trở về nữa, cô ta với KING mới là tuyệt phối)
Nam Cung Phiêu vội vàng thay quần áo, chút không chú ý tới của vẻ mặt Nam Cung Triết, cởi hết quần áo của hắn xong, xoay người sang chỗ khác, nhếch thí thí(mông) lên, vùi mình vào đống quần áo chọn ra bộ đẹp nhất.
Hồng mâu rơi xuống cặp đùi thẳng tắp trắng noãn, trong đầu xẹt qua hình ảnh kích tình cặp đùi này khoác qua eo mình, thaann dưới không khỏi nóng lên.
“Tại sao không thấy bộ đồ thể thao màu trắng a? Rõ ràng tôi…”
Còn chưa nói xong, hơi thở lạnh như băng bỗng dưng phun vào bên tai nàng, thân thể cao lớn áp sát phía sau lưng nàng, hai bàn tay ôm lấy dôi vai nàng, bạc môi tà ác hàm trụ vành tai khéo léo, câu dẫn dục vọng của nàng.
Nam Cung Phiêu sửng sốt cả người, dục vọng kia đang để trên cái mông của nàng, đôi mắt đẹp chớp chớp: “Tôi nói A Triết, anh đợi lát nữa còn phải thỏa mãn nữ nhân khác, giữ thể lực lại cho các nàng là được rồi.”
“Em nỡ để cho người khác chạm vào tôi sao?”
“… Tiền! Vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất trong lòng tôi!”
“Ngay cả tôi cũng không bằng sao?”

“Ách… Có lẽ đi!” Nam Cung Phiêu không muốn đả kích hắn, ít nhất cho tới bây giờ, hắn là nam nhân làm cho nàng vừa lòng nhất.
“Được rồi!” Cao lớn thân thể rời khỏi lưng nàng, “Chờ sau khi em hoàn thành nguyện vọng, em sẽ muốn lấy tôi.”
“… A?” Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại, ngẩng đầu, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, “Anh biết nguyện vọng của tôi?”
Nam Cung Triết cười nhưng không nói, cầm lấy một bộ quần áo bên cạnh mặc vào, lại phủ thêm áo khoác, bộ quần áo được hắn mặc rất tùy tiện, nhưng lại giống như được may riêng cho hắn, tuyệt đối có tiềm năng làm model.
Nam Cung Phiêu vừa lòng gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, môi hơi hơi vểnh lên: “Hay là anh đi làm người mẫu đi, tôi sẽ làm quản lý cho anh.”
“Ân?”
“Làm model nam a.”
“…”
“Thật sự rất đẹo trai! Có thể kiếm rất nhiều tiền nha.”
“… Tùy tiện.” Hắn còn tinh tường nhớ rõ mọi câu nói của nàng, từ sau khi bọn họ xảy ra quan hệ, Nam Cung Phiêu liền muốn quản mọi việc của hắn, muốn kiêm nhiều chức hơn nữa.
“Oa!” Đột nhiên hai tay Nam Cung Phiêu khoác lên cổ hắn, cười vô cùng sáng lạn, “Tôi quá yêu anh, A Triết!”
“…” Thình lình nàng nói ra chữ “Yêu”, khiến Nam Cung Triết có chút không kịp trở tay, mày nhướng thật cao.
Nàng thích nói yêu với nam nhân!
Cuối cùng Nam Cung Phiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tốt lắm! Đêm nay sinh tử tồn vong của tôi phải dựa vào anh!”
“…”
Buổi tối tưởng niệm náo nhiệt đến thần kỳ, đám nữ nhân đều quỳ gối trước phong thái của ngưu lang mới, một ít nữ nhân có tiền chuẩn bị thể hiện tài phú, muốn chiến đấu sống còn với người khác. Nữ nhân càng có nhiều tiền càng điên cuồng, muốn tiêu tiền giành sự chú ý của mỹ nam.
Nam Cung Triết ngồi trong góc tối, đôi khi có ánh sáng chiếu đến, bên cạnh có hai nam nhân ngồi cùng, vừa đến mười giờ, Man liền lên giữ sân khấu tiếng tuyên bố: “Xin giới thiệu soái ca mới tới đêm nay —— Nam Cung Triết!’
Nam Cung Triết từ bóng tối đứng lên, hai tay vẫn đút trong túi quần, đi đến giữa sàn nhảy, cơ hồ cao lớn thân hình của hắn là điểm cao nhất trong bar, đám nữ nhân đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh diễm, toàn bộ đều sãn sàng với tinh thần muốn đè mỹ nam xuống!
Hồng mâu xẹt qua, thoáng nhìn về phía Nam Cung Phiêu đang ngồi bên cạnh quầy bar nói chuyện phiếm cùng bạn, thỉnh thoảng liếc về phía hắn một cái, đôi môi đỏ mọng nhơi nhếch lên, tựa hồ phi thường vừa lòng với tình huống đêm nay.
Đột nhiên, một nữ nhân xông lên phía trước, vươn hai tay ra, muốn trực tiếp ăn đậu hũ của soái ca!
Bàn tay béo mập kia còn chưa đụng tới quần áo Nam Cung Triết, một nắm đấm vung ra!
“Ba!” nữ nhân bay ra mấy thước, một bên má đụng vào chân bàn, khóe miệng lập tức bầm tím một vùng lớn, lập tức ngất đi.
Nam Cung Phiêu vỗ vỗ trán, liếc mắt xem thường, nữ nhân đó đúng là không sợ chết, thấy nam nhân khốc như thế còn dám tự tiện xông lên, quả thực đúng là lấy trứng chọi đá – đáng đời!
Hơi thở lạnh lùng bao phủ toàn thân Nam Cung Triết, hắn đang hơi híp mắt, nhìn chăm chú vào bộ dáng hưng phấn của Nam Cung Phiêu, căn bản để đám nữ nhân kia vào mắt.
Chỉ một nắm đấm này đã làm toàn bộ nữ nhân muốn chiếm tiện nghi phải e ngại, người đứng gần Nam Cung Triết nhất sợ hãi lui về phía sau vài bước, rời xa nam nhân nguy hiểm này. Bề ngoài cường hãn lại làm tăng sự hiếu kỳ của đám nhữ nhân, nam nhân cuồng dã như thế, ở trên giường nhất định thực dũng mãnh.
Man nhìn bộ dáng các nàng vừa yêu vừa sợ, nở nụ cười tà ác, cầm Microphone hô to: “Giá quy định là 8 vạn! 8 vạn là có thể cùng soái ca hưởng thụ một buổi tối tốt đẹp!”
“Mười vạn!”
“Mười hai vạn!”
“Hai mươi lăm! !”
“Ba mươi vạn!” Đây là giọng nam?
“…”

Nam Cung Phiêu kinh ngạc trừng to mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân mặt đầy sát khí đang đứng người đám người kia, bàn tay mềm “Ba” một tiếng đập vào quầy bar, chỉ vào nam nhân kia: “Chết tiệt tam bát, kéo hắn ra, nào có chuyện người một nhà lại đi trả giá! !”(ta nghĩ đây là hai tên người)
Bên cạnh, nam nhân hai đang xem cuộc chiến lập tức đi ra ngoài lôi nam nhân phong tao kia ra ngoài, không cho hắn tiếp tục làm loạn.
Giá càng lúc càng bay cao, cuối cùng dừng lại tai mức giá sáu mươi vạn, một nữ nhân dáng người cao gầy kiêu ngạo vênh mặt lên, đôi mắt đẹp đang cường x thân thể to lớn kia, đêm nay nàng nhất định phải có được hắn!(= cường bạo)
“Sáu mươi vạn lần đầu tiên, sáu mươi vạn lần thứ hai, sáu mươi vạn lần thứ ba! Thành giao! !”
Nam Cung Phiêu cười nhe răng không nhìn thấy mắt đâu, thiếu chút nữa là ngã khỏi ghế, nam nhân này thật đúng là đáng giá, Man a kế hoạch này quả nhiên rất tốt. Mà Nam Cung Triết cứ như vậy bị chụp đi bán, dẫn nữ nhân đi lên một căn phòng xa hoa trên lầu ba.
Khi nữ nhân ra khỏi phòng tắm, tất cả đèn trong phòng đều bị tắt, nàng kinh hoảng giữ chặt khăn tắm quay quanh người, mắt cố gắng nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi: “A Triết, anh, anh ở đâu thế?”
“Ở đây.”
Trong bóng đêm, một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài cửa, lạnh lùng, âm trầm, khiến cho nữ nhân không khỏi rùng mình. Hai luốn ánh sáng màu đỏ bắn lại, nàng sợ hãi sửng sốt, không dám động đậy.
Một lát sau, tiếng nói lại vang lên lần nữa: “Cô lên giường trước.”
“… Nga.” Nữ nhân sờ soạng đi đến bên giường, ngồi xuống, toàn thân bắt đầu run run, “Vì sao không bật đèn?”
“Không thích.”
Còn chưa nói hết, nữ nhân đã bị thanan hình cao lớn đè lên trên giường, bàn tay to mạnh mẽ kéo khăn tắm của nàng ra, hia luồng ánh sáng màu đỏ nhìn chăm chú vào nàng.
“A, A Triết… Đừng, đừng quá cuồng, tôi sợ… Sợ đau.”
“Cô cũng không phải xử nữ, sợ cái gì!”
Nói vừa xong, một bàn tay đã kéo chân nàng lên, không có khúc dạo đầu, bỗng nhiên xâm nhập vào thân thể của nàng, sau đó chính là tốc độ vô cùng cao, còn có tiếng thét chói tai không ngừng của nữ nhân.
“A! Không… Không, đau… Không… Không cần… Ngừng… Nha! !”
Một thân ảnh màu đen dựa vào cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, khom người, đầu hơi cúi xuống, hồng mâu lạnh lùng, không mang theochút cảm tình nào cảm tình, nhìn chăm chú vào tấm thảm trên nền.
Lắng nghe tiếng nữ nhân hơi hưng phấn, lại giống như tiếng khinh ngâm, Nam Cung Triết không khỏi giật mình. Đừng nhìn Senke bề ngoài mềm mại, nhưng cấm dục lâu như vậy, xác định chắc chắn thực dũng mãnh, cho hắn cơ hội phát tiết là vô cũng chính xaxc.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra ra, Senke ra khỏi phòng, nặng nề thở dài một hơi, ủy khuất nhăn mi lại, nói với Nam Cung Triết: “Chủ nhân, nữ nhân kia ngất rồi.”
“…” khóe miệng Nam Cung Triết giật giật, đôi mắt thong thả di động, nhìn chăm chú vào hắn(Senke).
“Chủ nhân, tôi… Còn chưa… Cái đó…”
Mắt cúi xuống, nhìn vào bộ phận vẫn ngẩng đầu dưới đũng quần hắn, mày kiếm ngả ngớn: “Vì sao nàng hôn mê?”
Senke xấu hổ gãi gãi đầu: “Phỏng chừng là tốc độ quá nhanh.”
“…”
“Nàng vui thích quá, cho nên liền… over.”
“… lần sau, chậm lại một chút.”
“Chủ nhân, ngài?”
“Ta xuống dưới xem, ngươi chờ.”
“… Nga.”

Nam Cung Triết liếc mắt ngắm hắn một cái, kéo kéo quần áo trên người, bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến thang máy. Hắn biết biên bức( dơi dơi có thể biến thành người) giao – hợp tốc độ rất kinh người, nhưng không biết Senke lại dùng cái loại tốc độ này trên người nhân loại, nữ nhân kia không choáng váng mới là lạ.
Dưới lầu, Nam Cung Phiêu còn đang ngồi cạnh quầy bar, đang nói chuyện phấn khích đêm nay với bạn, nhưng đang uống một ngụm Côca, đột nhiên thân ảnh cao lớn xuất hiện ở bên cạnh nàng.
Nam Cung Phiêu giật mình quay đầu lại, “Phốc!” Toàn bộ Côca phun lên trên người Nam Cung Triết.
“…” Nam Cung Triết nhăn mi lại, cúi mắt xuống, nhìn vết Côca trên bộ đồ màu trắng
“o, sorry!” Nam Cung Phiêu vội vàng lấy khăn tay lau loạn xạ trên người hắn, kinh ngạc nhìn hắn, “Sao anh xuống nhanh vậy?”
“Nàng hôn mê.”
“… A?” hai mắt Nam Cung Phiêu trừng lớn hơn nữa, “Đang êm đẹp sao lại hôn mê?”
“… Kích thích quá độ.”
“Không chết chứ?”
“Hẳn là không.”
“Nha, làm tôi sợ muốn chết!” Nam Cung Phiêu vỗ vỗ ngực, “Chẳng lẽ anh quá mức dũng mãnh, nàng không chịu được?”
“… Tôi không biết.”
“…” Nam Cung Phiêu sửng sốt, gãi gãi đầu, nàng biết hắn rất mãnh liệt, nhưng nàng cũng từng dùng rồi a, sao nàng lại không ngất xỉu đi a? Chẳng lẽ nàng có thể chất tốt?
Nhân viên pha rượu bên cạnh vỗ vỗ bả vai Nam Cung Phiêu, chỉa chỉa ra bên ngoài.
Hai người nhìn theo hướng hắn chỉ, nhất thời sợ tới mức thân thể ngửa ra sau ài bước.
Chỉ thấy đám nữ nhân vừa rồi cạnh tranh thất bại đang như ong vỡ tổ, hai tròng mắt khát vọng nhìn Nam Cung Triết, không thèm để ý đến đám ngưu lang khác.
Nam Cung Phiêu hơi nghiêng đầu, ngắm Nam Cung Triết: “Tôi nghĩ các nàng đi rồi, ai biết còn có nhiều người như vậy.”
“…” Mỗ nam thong thả trừng mắt nhìn đám nữ nhân kia, bạc môi nhếch lên, tầm mắt trở lại trên người Nam Cung Phiêu, chờ đợi quyết định của nàng.
Nam Cung Phiêu nhìn nhìn đám nữ sói kia, nhìn nhìn lại Nam Cung Triết, cuối cùng lại trở lại đám nữ nhân, hỏi: “Các người mang đủ tiền không?”
“…” Nam Cung Triết thiếu chút nữa thổ huyết, nữ nhân này thật đúng là thấy tiền là sáng mắt, ai cũng không cần, buôn bán vẫn là trên hết.
“Đương nhiên!”
“Đúng vậy! Lần này tôi tuyệt đối có thể có được anh ta!”
“Hừ! Hỏi tôi trước đã! !”
Nam Cung Phiêu nhìn lướt qua đám nữ nhân sặc mùi thuốc súng, giật nhẹ ống tay áo Nam Cung Triết: “Anh còn được hay không?”
“Ân a.” Dù sao không phải hắn làm.
“Được rồi, đêm nay lại thêm một lần đi!” Nam Cung Phiêu cười hề hề vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ngày mai tôi sẽ đi mua sừng tê giác choa nh bổ bổ nha.”
“…”
Có những lời này của Nam Cung Phiêu, đám nữ nhân lại lần nữa phát cuồng! Đợt thứ hai lấy giá năm mươi lăm vạn, một nữ nhân hơi béo đi theo Nam Cung Triết đi lên thang máy. Nhưng vẫn sợ sự lạnh lung của hắn, không dám đụng vào hắn chút nào, chỉ biết ngoan ngoãn theo phía sau.
Man đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, chỉa chỉa hai người trong thang máy, nghi hoặc nói: “A Triết lên được sao?” Hắn chỉ nghe qua nữ nhân có thể sử dụng vô hạn, nhưng nam nhân…
Chẳng lẽ hắn uống thuốc gì đó? Hay là đã đánh ngất nữ nhân kia rồi?
“Hẳn là được đi.”
“Cô không đau lòng sao?”
“… Vì sao phải đau lòng?”
Man đẩy cái trán của nàng một chút, cười nói: “Cô đừng giả vờ.”
“Tôi giả vờ cái gì a?”
“Ngoại trừ Cung Trữ Trạch và Nghiệt Thần, hắn là nam nhân thứ ba có quan hệ với cô. Nếu hắn giống mọi người, cô sẽ để cho hắn thượng cô sao?”(thật sự là không tìm được từ tiếng việt nào thay cả J)

“Thiết! Tôi chỉ dùng thử trước xem có được không thôi.”
Ánh mắt Man trở nên tà ác, nhẹ ôm lấy bả vai nàng, bạc môi đưa tới bên tai nàng: “Tôi cũng chưa từng bị nữ nhân khác dùng qua, cô có muốn thử dùng một chút hay không?”
“…” Nam Cung Phiêu sửng sốt, ảo não nhăn mi lại.
Nói thật, lần đầu tiên Nghiệt Thần có được lần đầu tiên của nàng chính là do nàng ngoài ý muốn bị hạ xuân – dược, mà Cung Trữ Trạch tuy rằng là hấp dẫn lẫn nhau, nhưng hai cũng người quan hệ không sâu, có thể nói quần áo trên người nàng còn chưa cởi hết, Cung Trữ Trạch đối với nàng chỉ là phát tiết.
Đối với Nam Cung Triết, lần đầu tiên mới gặp lần đầu tiên nàng đã phát sinh quan hệ với hắn, không chỉ có là vì tên hắn giống ca ca, còn vì hảo cảm lần đâu gặp mặt. Không thể không thừa nhận, hắn là một nam nhân phi thường hoàn mỹ, không thể soi mói, lại hợp với tâm ý nàng. Hai người còn phối hợp vô cùng phù hợp, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ.
Nàng còn hoài nghi trước kia mình có từng gặp qua nam nhân này hay không đâu.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Man cười ảm đạm, cắn vành tai của nàng, ái muội hỏi: “Thừa dịp hiện tại mọi người đều có thời gian, không bằng…”
“Man!” Nam Cung Phiêu đột nhiên đẩy hắn ra, “Giữa tôi với anh chỉ có quan hệ công việc, không có khả năng phát sinh tình cảm khác.”
“Nhưng giữa cô và hắn thì sao? Thế bà chủ thì được?”
“Tôi… ý của tôi là là, không phải như thế này .”
“Nói sạo có vẻ càng dối trá, A Phiêu…” Man ép nàng, “Cô đối với hắn là nhất kiến chung tình đi?”
“Không! Không phải, tôi…”
“Thân ái , chuyện gì?”
Đang vào đúng lúc Nam Cung Phiêu hoang mang, một giọng nói khêu gợi vang lên bên cạnh bọn họ, tháo kính râm màu đen ra, bàn tay to kéo nàng vào trong lòng, nhẹ hôn lên cánh môi nàng, mỉm cười mê người.
“… Snow?” hai mắt Man tỏa sáng, kinh ngạc nhìn người mới tới, “Anh là Snow sao? Trời ạ? Anh thật là Snow sao?”
Snow vẫn bảo trì phong độ như cũ, không nhìn Man cùng đám nam nhân khác đang hưng phấn, cưng chiều nhéo nhẹ lên chóp mũi Nam Cung Phiêu: “My-darling gây ra phiền toái sao?”
Nam Cung Phiêu nhăn mi lại, chu miệng lên: “Nào có?”
“Vậy vì sao vị tiên sinh này ôm em thế?”
“… Hắn là ta nhân viên của em, đang hỏi một chút chuyện mà thôi.”
“Nha, thì ra là thế.” lúc này Snow mới dời mắt đi, mỉm cười vươn tay ra, “Xin chào, tôi là Snow Dracula, là bạn trai A Phiêu.”
“…” man sửng sốt cả người, trong lúc nhất thời nói không nên lời, chỉ biết theo bản năng vươn tay ra nắm lấy tay Snow.
“omg, Snow là bạn trai A Phiêu?”
“Trời ạ! Thật sự là Snow!”
“Snow? Snow ở đâu? Snow ở đâu?”
Nhất thời, tên Snow làm cho cả tưởng niệm náo động hẳn lên, chẳng những nữ nhân thét chói tai, đến ngay cả đám nam nhân cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Im lặng dựa vào lòng Snow, Nam Cung Phiêu lại ảo não nhăn mi lại, nhẹ giọng nói: “Ca ca, thực xin lỗi.” Bắt hắn hy sinh sự an toàn của mình để giúp nàng giải vây, thật sự rất ngại a.
Đáng tiếc, hắn chính là ca ca của nàng, bằng không nhất định sẽ là một tình nhân tuyệt vời, một tình nhân thực ôn nhu…
Bàn tay to ôm lấy bả vai Nam Cung Phiêu vẫn nắm thật chặt, bạc môi vẫn nhếch lên như cũ, giọng nói đầy gợi cảm vang lên bên tai nàng “Tôi luôn sẵn sàng làm cho em mọi chuyện.”
“Đêm nay, tôi là của em, honey.”
“Ân? Đang nghĩ đi đâu thế? Tiểu yêu tinh?”
“Thế nào cũng được, hì hì…”
“Hảo! Đừng hối hận nha.”
“Sẽ không!”
“Vậy…”
“go!” Nam Cung Phiêu ôm lấy eo Snow, nói với Man, “Nói A Triết buổi tối tự bắt xe về, tiền xe tôi trả.”
Nói xong, hai người thân mật rời khỏi tưởng niệm, để lại một đám người háo sắc đang ái mộ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận