Tại bữa tiệc mọi thứ được trang hoàng vô cùng lộng lẫy và sang trọng. Tôi chỉ như một con kiến nhỏ bé lạc lõng giữa chốn này... tất cả mọi thứ đều xa lạ. Không một ai biết tới tôi và tôi cũng chẳng biết họ.
Tôi cố gắng đưa đôi mắt của mình tìm anh nhưng không thấy, đông người quá, đã vậy ai cũng trang hoàng ình lớp vỏ màu đen khiến mọi thứ với tôi trở lên thật khó khăn, nhìn vào ai cũng chỉ là một màu đen, mọi thứ xung quanh thì được trang trí với gam màu chủ đạo là đỏ, chính xác thì là đỏ huyết dụ... tôi nhận thấy mắt của mình hình như nó đang mờ đi. Mặc cho tôi cứ cố gắng để dụi dặm rồi mà nó vẫn cứ vậy, tôi cảm thấy sợ hãi...
Đột nhiên có người kéo tôi lại, có thể nào là Win? Tôi giữ nụ cười trên môi rồi ngẩng cao đầu nhìn anh nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt khi mà người trươc mặt tôi... vừa lạ mà lại cũng rất quen...
Ra là cậu cũng là người của RED, vậy chẳng lẽ tất cả những mối tình của tôi (dù là ngộ nhận thôi) đều liên quan đến RED sao?
“Thật không ngờ rằng cô gái mà anh trai anh nói đến lại là em đấy, Linh An!!” Minh đưa tôi ra ngoài dạo một vòng. Bây giờ cảm giác tôi dành cho cậu thật là lạ lùng, tôi cảm thấy đem nay cậu không còn là Minh nữa...
“Anh trai ư? Không phải Win là con một sao?”
“À ừ, anh chỉ là cháu ngoại của ông thôi...”
“Vậy à?”
“Ừm”
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu thì Minh bắt đầu mở lời trước:
“Chuyện lúc trước, xin lỗi em! Anh chỉ muốn em biết là anh chưa bao giờ lừa dối em cả, tất cả những ggif Thy nói chỉ là dối trá mà thôi. Anh không có ý gì khác đâu...”
“Ừm...” tôi không biết phải nói gi lúc này cả, tâm trạng của tôi đang trở lên hỗn độn. Chỉ một giờ nữa thôi là tôi phải xa nôi đây, xa anh, xa mãi mãi...
Khi bửa tiệc bắt đầu, chúng tôi vào trong. Đầu tiên là lời chào hỏi đầy uy nghiêm mà theo như lời giới thiệu thì tôi được biết đó là bố của Win. Nhìn ông như một con hổ dũng mãnh và nghiêm nghị nhưng lại không đáng sợ bằng ông nội của Win. Tôi không nghe thấy ông ấy nói gì vì đang bận tìm Win. Tôi thấy nhớ anh ấy lắm, cả tuần nay tôi không được gặp anh rồi, không nhanh thì tôi sẽ chẳng thể nào gặp anh ấy lần cuối trước khi tan biến mất. Chỉ còn 30p nữa thôi...
Cuối cùng anh cũng xuất hiện. Khác hẳn với phong cách bụi bặm thường ngày, hôm nay anh lịch lãm như một quí ông thực sự vậy, nhưng tôi không thích hình ảnh này của anh vì anh vô cảm...
Khi anh đang phát biểu tôi chợt nhớ ra nhìn vào đồng hồ trên tay Minh, 5p nữa tôi phải ra ngoài cổng nơi tổ chức bữa tiệc, thật lặng lẽ nếu không bố mẹ tôi sẽ “tan biến”...
“Sau khi tôi chết...Vị trí này sẽ dành cho Hoàng Nhật Minh, R1” tôi giật mình nhìn lên nơi anh đứng. Cả hội trừng trở lên nào loạn vì câu nói đó của anh. Cả họ và tôi đều không hiểu ý của câu nói đó...
Và rồi anh đã giải thích ọi người hiểu ra mọi chuyện, ai cũng sững sờ, ngạc nhiên còn riêng tôi thì hoàn toàn sợ hãi. Ngay lập tức tôi ngất lịm đi trong tay Minh.
Đỏ huyết dụ...