“Vậy khi nào anh đến đón con bé?” Chu Lăng Hương vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra và vui hay đang giận.
"Giờ anh sẽ qua đó, ngày mai là sinh nhật con bé, vừa đúng lúc qua chúc mừng sinh nhật con bé.
" Phạm Chí Vĩ từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
Chu Lăng Hương thấy vậy nhăn trán, bất ngờ nói: "Ở nhà đừng hút thuốc nữa, lần này khi nào mới về?"Phạm Chí Vĩ liếc nhìn điếu thuốc trong tay, sau đó nhìn Chu Lăng Hương, dập điếu thuốc vừa châm: “Ở quê anh nói sẽ xây đường cao tốc, có thể sẽ chiếm nhà cổ, khi về đó anh sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, chờ Sơ Tình thi xong mới về.
”“Vậy để em xếp quần áo cho anh nhé.
” Chu Lăng Hương lẩm bẩm, sau đó xoay người trở về phòng đóng xếp quần áo cho Phạm Chí Vĩ.
Phạm Chí Vĩ rời khỏi thành phố Chước, cũng không nói gì thêm với Chu Lăng Hương.
Ông ấy biết bà ấy không thích Cổ Sơ Tình, nhất là trong những năm ông ấy chu cấp cho Cổ Sơ Tình ở trường trung học.
Ông ấy có thể hiểu tâm trạng của bà ấy, nhưng ông ấy không thể bỏ mặc Cổ Sơ Tình một mình.
Tình trạng này không thay đổi cho đến khi Cổ Sơ Tình vào đại học.
Nhưng Chu Lăng Hương là người có dung mạo tốt, mặc dù ở nhà thường gây sự với ông ấy, nhưng bà ấy sẽ không chửi bới Cổ Sơ Tình ở bên ngoài.
Trước mặt Cổ Sơ Tình, bà ấy không bao giờ nổi giận, vẫn sẽ giữ thể diện.
Chính vì lý do này mà Phạm Chí Vĩ luôn chiều chuộng bà ấy.
Phạm Chí Vĩ lên đường đến trấn Cổ Vũ, nhưng trong nhà vì quyết định này của ông ấy mà sắp nổ tung.
May mắn thay, Chu Lăng Hương đã đủ lớn, có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Dù có ghét Cổ Sơ Tình đến đâu, bà ấy vẫn có thể giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
Hơn nữa, bà ấy không thích Cổ Sơ Tình bởi vì từ nhỏ cô cứ mơ mộng và hay lảm nhảm, bà ấy cảm thấy Cổ Sơ Tình chẳng học được thứ gì tốt, ngược lại bắt chước những mê tín thời phong kiến của tổ tiên; sau này do ba mẹ cô qua đời, sự tồn tại của Cổ Sơ Tình đã ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của hai đứa con của bà ấy, vì vậy mà bà ấy càng ngày càng không thích Cổ Sơ Tình.
Dù sao thu nhập của gia đình cũng chỉ có bấy nhiêu, trong nhà hai đứa con một đang học đại học, một đang học cấp ba, nơi tiêu tiền cũng nhiều hơn, lại còn gánh thêm cả Cổ Sơ Tình, tình huống này! Nhưng nếu là hận thù sâu sắc thì thực sự không có.
Vì Phạm Chí Vĩ đã ngừng trợ cấp cho Cổ Sơ Tình nên bà ấy không còn gì phải lo lắng nữa, giờ bà ấy đã có thể coi Cổ Sơ Tình như người thân.
Có thể Chu Lăng Hương đã nhìn ra, nhưng cô con gái nhỏ lại không thể, vừa về đến nhà, vừa nghe tin Phạm Chí Vĩ đã về quê đón Cổ Sơ Tình, cô ta liền giật mình.
“Mẹ, ba thật sự đến đón Cổ Sơ Tình sao?” Phạm Xảo Xảo ngồi trên ghế sô pha, hơi thở mạnh mẽ phả vào đôi má thanh tú.
Phạm Xảo Xảo năm nay mười chín tuổi, diện mạo giống mẹ của mình, khuôn mặt rất giống Cổ Sơ Tình, lông mày như con bướm, răng trắng như ngọc, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc dù hai người trông có vẻ giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, Phạm Xảo Xảo trông có vẻ nữ tính hơn.
Chu Lăng Hương "Ừm" một tiếng!"Cái đồ nhà quê đó đã nhiều năm không đến nhà chúng ta, lần này chắc là sẽ không đi cùng ba đâu nhỉ?" Sắc mặt Phạm Xảo Xảo khó coi, cầu mong lần này Cổ Sơ Tình đừng đến.
.