Phòng của Lâm Hi
" thiếu gia, Vương gia có phải là quan tâm ngài không a?" Tiểu Hồng vui vẻ nói, đây có thể là một bước tiến triển mới a.
Thật hay quá đi thôi, thiếu gia nhà nàng ngốc lắm không biết tranh giành, người làm nô tì như nàng vô cùng khổ tâm a.
Tuy nhiên trái ngược với Tiểu Hồng, Lâm Hi lại rất phức tạp nhìn chén nhân sâm trên bàn.
Nhưng đã đem đến rồi thì y cũng liền nhận, ăn uống no đã rồi tính sau vậy a.
Chiều ngày hôm đó, Diệp Tử Minh đến tìm y còn dẫn y đi ra ngoài dạo phố.
Hai người dừng chân trước một cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất Kinh Thành.
Y cũng không hiểu vì sao hắn lại dẫn y đến đây nữa a.
Trong lòng dâng lên chút chờ mong nhỏ nhoi.
Diệp Tử Minh nhìn đến một cây trâm màu xanh lục, rất phù hợp với khí chất nhẹ nhàng trầm tĩnh trên người của Lâm Hi.
Hắn liền bảo người gói lại, rồi nhẹ giọng nói với y.
" ta thấy cây trâm này rất hợp với ngươi "
" thịch " y nghe thấy trái tim mình đập rất nhanh, sở dĩ Lâm Hi lại yêu Diệp Tử Minh như vậy.
Cũng nguyên do là năm y mười ba tuổi, một thân một mình là song nhi đến Kinh Thành.
Bởi vẻ ngoài của y rất đẹp nên bị lừa suýt là đã bán vào thanh lâu.
Lúc này may là có Diệp Tử Minh ra tay cứu y ra, cũng không phải hắn thích làm người tốt mà là nhìn ra tiềm năng của y.
Quả nhiên y thuật của y vô cùng tốt, điều đó khiến hắn rất hài lòng.
Lâm Hi từ nhỏ đã thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc của người thân.
Thân thể y không giống nam nhân bình thường, thân thiết với hán tử quá sẽ không tốt với nữ nhân lại không thể.
Do vậy nên từ nhỏ y đã rất ít bằng hữu và phải nói là không có.
Người dân trong thôn thì cho rằng y là xui xẻo khắc mẫu thân ruột cùng Lâm bà bà, nên tránh y còn không kịp a.
Sau này vào Vương phủ, Diệp Tử Minh đối với y rất tốt.
Lâm Hi cũng không biết từ khi nào tình cảm đơn thuần đối với hắn là người thân dần chuyển sang tình yêu nữa.
Những người thiếu thốn tình cảm hoặc là có một quá khứ không mấy tốt đẹp.
Họ sẽ dễ bị lung lay, cuối cùng người chân thành luôn là người đau lòng nhất.
" người tặng ta sao?" Lâm Hi không nhịn được trong lòng dâng lên một trận vui sướng, đây là đại biểu trong lòng hắn vẫn có y sao?.
" ừm "
" sắp đến sinh thần của Kiều Kiều rồi, ngươi xem nàng sẽ thích gì đây?" Diệp Tử Minh suy tư nói, hắn không giỏi trong việc này.
Nhưng Lâm Hi là song nhi chắc cũng có sở thích tương tự nhỉ?.
" a " thì ra hắn dẫn y theo là vì cái này, Lâm Hi mày nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù trong lòng thất vọng,nhưng y cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
" cái này đi, chắc Trần tiểu thư sẽ thích " y chỉ vào cây trâm tinh xảo màu tím kia.
Diệp Tử Minh liền mâu quang sáng lên nói " lấy cho ta cái này, trọn lợi hộp đắt nhất ".
Lâm Hi nhìn hắn tỉ mỉ trọn quà sinh thần cho tỷ tỷ mình như vậy trong lòng liền chua chát một mảng.
Nhưng đó là tỷ tỷ ruột của y, dù sao hắn cũng không yêu thích y cưỡng cầu cũng không được, kiếp này nhìn họ hạnh phúc là y yên lòng rồi.
" đẹp lắm, rất hợp với Trần tiểu thư " Lâm Hi mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại chua chát một mảng.
Kiếp trước bên cạnh hắn thuở còn niên thiếu đến lúc hắn chết đi, y vẫn đem theo tro cót của hắn bên người, vẫn chưa bao giờ được hắn quan tâm cả.
Trên đường trở về phủ, hai người liền gặp được Trần Nhã Kiều ở tiệm vải đi ra.
Nàng vậy mà lại chủ động bắt chuyện với Diệp Tử Minh.
" Minh ca ca " Trần Nhã Kiều vẫy tay với hắn, lâu như vậy mới có thể gặp được hắn, lần này nàng sẽ không bỏ lỡ nam nhân tốt như vậy nữa.
Diệp Tử Minh kinh ngạc, bình thường Kiều Kiều cũng gọi hắn như vậy, nhưng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với hắn cả có chút xa cách.
Không khỏi làm hắn kinh hỉ một phen, hai người liền nói cười một đoạn đường.
" công tử " Tiểu Hồng bên cạnh, nhỏ giọng gọi y một tiếng.
Nhưng Lâm Hi chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu, y khẽ ngước lên nhìn trời xanh, thật là tự do y có thể được như vậy được không?.
Trong lòng lại do dự không thôi, vẫn có thứ y không bỏ xuống được.
Lâm Hi quay đầu đi về phủ, y cũng không muốn nhìn nữa.
Lúc trên đường có đi ngang qua phủ Trần Thừa Tướng, y dừng chân đứng lại nhìn một lúc.
Đây là nhà của Lâm Hi, nhưng y không phải trở về đây.
Trong mắt ánh lên một tia chua xót, có lẽ mãi mãi y cũng không thể nhận người thân.
" đi thôi " nhìn cũng nhìn đủ rồi, y nên quay về thôi.
" người đó là ai vậy?" Trần Thiếu Phong đúng lúc đi ra khỏi phủ, hắn thấy y cứ đứng nhìn vào phủ mãi.
Nhưng điểm đáng nói là kẻ khác cứ nhìn chầm chầm vào nhà mình, hắn không tức giận mà còn cảm thấy thân thiết nữa, đúng là kì lạ.
" hồi bẩm thiếu gia, đó là Lâm đại phu nghe nói y thuật rất cao minh, nên được Kính Vương thu nhận " Triệu quản gia, cung kính nói.
" ờ " thì ra là một đại phu à.
.