Hậu viện phía Tây của phủ Kính Vương, nơi ở của Lâm Hi.
Mặc dù bên ngoài y với tư cách là thuộc hạ của Kính Vương, nhưng người trong phủ ai mà không ngầm hiểu nếu như chủ nhân của bọn họ không có Vương phi thì y chính là một chủ nhân khác của bọn họ đâu.
Chỉ là người không ngu ngốc liền hiểu ý mà không nhắc cũng không bàn, phủ này gia pháp rất nghiêm.
Nhưng vẫn có những kẻ không giữ được mồm mép, hay mô mộng để rồi ghen tị và đi nói sau lưng y những lời lẽ không hay.
Vài tiểu nữ hầu đi ngang qua, trong đó có đại nha hoàn Cẩm Nhung trong phụ cũng có tiếng nói vì nàng ta từ nhỏ đã bị bán vào phủ, cũng là nha hoàn nhất đẳng.
" tại sao một cái nam nhân có thể sai bảo chúng ta? tưởng mình được Vương gia ưu ái liền nghĩ là chủ nhân rồi sao?"
Cầm Nhung không phục nói, nàng có gì thua y chứ? bản thân dung mạo cũng thanh tú, mỹ lệ nếu nàng được Vương gia để ý làm Vương gia không tốt hơn sao hả?.
" Cẩm Nhung tỷ, nhỏ tiếng thôi để Lâm chủ nhân nghe thấy" tì nữ bên cạnh nhắc nhở.
" Tiểu Nhất, muội sợ gì? dù sao Vương gia có từng nói qua chúng ta gọi Lâm Hi kia là chủ nhân sao?" Cẩm Nhung khịt mũi khinh thường.
" cái này thì chưa nghe! " Tiểu Nhất ngập ngừng nói.
" ta cũng thấy bộ dạng tự do mình thanh cao, ra dẻ chủ nhân của Lâm Hi kia, rất đáng ghét " Tiểu Đào bĩu môi nói.
Tiểu Nhất nghe liền không nói gì nữa, chỉ im lặng đi bên cạnh.
Nàng không phải hạng người gây chuyện thị phi, hơn nữa Vương gia cũng đâu phản đối, đây còn không phải ngầm chấp nhận sao?.
Tiểu Nhất cảm thấy với tính cách của chủ nhân nhà nàng thì muốn hắn nói e là rất khó đó.
Ở cánh đó không xa có bóng đen gần đó đã nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người, liền quay người đi về hướng khác.
Cũng cùng lúc này, bên trong Tây viện cũng đã bị nghe thấy, mà nhân vật chính trong cây chuyện rất bình tĩnh đọc sách.
" thiếu gia, ngài không nói gì sao? hay muốn em đi noia với quản gia phạt họ không?" Tiểu Hồng nhìn thiếu gia nhà mình bình thản như vậy liền sốt ruột thay.
" em đi lấy miếng ngọc bội tùy thân của ta ra đây, phải lau chùi thật tốt mới được " Lâm Hi lắc đầu, tay cầm tách trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói.
Tiểu Hồng chán nản mà lắc đầu, đi vào phòng y đem miếng lam ngọc ra.
Lại thấy chủ nhân mình thật sự là không để ý, còn rất chú tâm lau chùi ngọc bội.
Thư phòng, Kinh vương.
" ồ, cho người dọn dẹp một phòng ở phía Đông viên" Diệp Tử Minh vẫn xem xét giấy tờ nói.
" phòng ở gần chỗ ta " tay hơi dừng bút nót, mặc dù mắt vẫn nhìn châm chú vào giấy tờ nhưng hắn lại không thể chú tâm được.
Y có thể bình thản như vậy sao? không quan tâm một chút nào à?.
Triệu quản gia lần thứ hai vừa mới bước ra khỏi cửa liền bị hắn gọi lại, lần này chất giọng lạnh lùng đi hẳn " đám nô tì kia bán đi "
Một câu ngắn gọn này, Triệu quản gia liền nhận thấy chủ nhân mình rất để ý đến vị Lâm Hi kia.
Ông âm thầm ghi nhận, về sau càng phải đối tốt với y hơn, ai biết được sau này sẽ là chủ nhân khác của Vương phủ rồi sao a.
Tại phòng của Lâm Hi.
" Thiếu gia, Vương gia ngài ấy cho bán hết đám nói xấu người rồi a " Tiểu Hồng vui vẻ nói, điều này chứng tỏ Vương gia quan tâm thiếu gia a.
"?!" Lâm Hi đang ăn liền bị khựng lại, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Hồng.
Chưa để y kịp tiếp thu thì nàng đã nói tiếp.
" Từ giờ chúng ta sẽ sống ở Đông phòng á, ở chỗ của Vương gia nha " Tiểu Hồng khua tay múa chân nói.
"! " Lâm Hi trầm ngâm nghĩ, có lẽ nào hắn bị chạm mạch ở đâu đó rồi không?.
Như thế nào mà tốt đột xuất như vậy, liền làm y sợ hãi nha.
Nhưng trong đó y nhớ nhìn như có người tên Tiểu Nhất.
Kiếp trước không có nghiêm trọng như vậy, bọn họ cũng chỉ phạt vài roi cùng trừ lương một tháng thôi.
Không đến mức bị bán đi như vậy, y nhớ lúc Vương phủ người bị đày đi, thì ngoài Tiểu Hồng thì Tiểu Nhất cũng rất quan tâm y.
Nàng bản tâm rất hiền lành chỉ là nhút nhát không dám phản bác, về sau này cũng là hai nàng một mực đi theo y tình cảm như ruột thịt.
Này bị bán khả năng cao là đến thanh lâu rồi, chỗ đó có bao nhiêu là phức tạp chứ?.
" Tiểu Hồng, muội đi nói với quản sự là để Tiểu Nhất lại, nếu vương gia có trách phạt nói ra chịu trách nhiệm " Lâm Hi nói.
" vâng " Tiểu Hồng nhận lệnh rồi rời đi, không hỏi bất cứ chuyện gì.
Bên phía Diệp Tử Minh đã được Triệu quản gia báo lại rằng y muốn giữ Tiểu Nhất bên cạnh.
" theo ý y đi "
Triệu quản gia rời đi với ý nghĩ chắc chắn trong lòng hơn, chủ nhân nhất định là có tình cảm với Lâm công tử.
Mặc dù y là nam nhân nhưng mà nghe bảo là một cái song nhi, chỉ là việc sinh nở khó khăn một chút chứ không phải không thể.
Lại nói Lâm Hi lớn lên xinh đẹp như vậy, ông còn chưa thấy Kinh Thành có ai qua đi đâu đó.
Nhưng nếu như không có ngày đó xảy ra, thì có lẽ thật sự giữa hai người không có nhiều khúc mắc như vậy.
Chắc hẳn sau này Diệp Tử Minh không phải hối hận cùng ân hận rồi, mà cũng không chỉ có mình hắn.
.