Từ khi Vu Thanh và Ôn Trạc công khai tình yêu của mình trên Weibo, hai người liền không hề cố kỵ đại chúng, trừ bỏ đóng phim, cơ hồ tất cả thời gian khác đều thả cơm chóa cho mấy bạn cẩu độc thân, làm người ta nhìn liền nhịn không được run run lông chó trên người.
Hôm nay, Vu Thanh thay quần áo do lão sư trang phục đưa cho cô.
Cô nhìn vào gương.
Người phụ nữ trong gương mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, phía trước có cái túi rất lớn, như một chiếc túi bảo bối của Doraemon.
Vu Thanh nhịn không được duỗi tay sờ sờ bên trong, chỉ sờ đến một mảnh không khí.
Chơi tâm cũng biến mất.
Trang điểm xong, Vu Thanh từ trong phòng hóa trang ra tới, liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Trạc ngồi trên ghế cầm bút đọc kịch bản, cô cúi đầu nhìn nhìn túi quần áo trên người, cười hì hì đi qua.
"Ngôi sao nhỏ!"
Ôn Trạc ngẩng đầu, "Ừ?"
Vu Thanh kéo kéo túi quần áo, dường như hiến vật quý nói: "Em có một cái túi lớn như vậy."
Trong mắt anh mang theo ý cười, phối hợp nói: "À, thật là lợi hại."
Người chung quanh không tự chủ được đem lực chú ý đặt vào hai người họ.
Vu Thanh chớp chớp mắt, dường như làm nũng nói: "Em muốn nhét anh vào bên trong mang đi."
Nghe vậy, Ôn Trạc cầm tay cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve, khóe miệng câu lấy nhợt nhạt cười, đuôi mắt cũng hơi hơi giơ lên, tư thái một bộ sống thoát câu dẫn người: "Dùng cái này sao?"
Vu Thanh gật đầu, không hiểu anh muốn nói cái gì.
Người chung quanh cũng không hiểu.
Ôn Trạc lập tức buông lỏng tay cô, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, tầm mắt cố ý vô tình từ trên mặt cô di động xuống phía dưới, lời nói mang theo trêu chọc: "Dùng địa phương khác mới chứa được a."
Vu Thanh đã hiểu: "......"
Những lời này anh cố tình đè thấp thanh âm, người chung quanh không nghe rõ Ôn Trạc vừa mới nói cái gì, lỗ tai đều vểnh lên.
Cô khó thở trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, về hướng khác đi hai bước, vẫn là không thể nhịn được nữa quay trở về, khom lưng dùng sức bóp chặt mặt anh, sau đó giữa kẽ răng bật ra ba chữ: "Anh, đủ, rồi."
"Không đủ." Anh cười, mặc cho cô niết.
Mẹ nó! Nói gì thế!
Lòng hiếu kỳ quần chúng muốn bùng nổ!
Vu Thanh hít sâu, chú ý tới ánh mắt những người khác bát quái, cô cắn cắn môi, ngồi ở bên cạnh Ôn Trạc, quyết định cùng anh nói một chút đạo lý: "Anh có thể đừng nói chuyện này được không vậy......!Có chứa nhan sắc?"
Ôn Trạc vô tội nhìn chằm chằm cô: "Cái nhan sắc gì?"
"......" Cô bị lời này một nghẹn, không biết trả lời thế nào.
"Ừ? Cái nhan sắc gì?"
Ánh mắt lộ liễu làm Vu Thanh bắt đầu hoài nghi chính mình có phải cả người trần trụi đứng ở trước mặt anh hay không.
Thấy cô vẫn không trả lời, Ôn Trạc thò lại gần hôn cô một ngụm, con ngươi sáng như sao trời: "Tức giận sao?"
Vu Thanh theo bản năng sờ sờ miệng mình, không suy xét nửa phần, liền lắc lắc đầu, nói: "Không tức giận, chính là......!Anh nói những lời này mà để cho người khác nghe được thì không tốt đâu......"
"Không sao đâu." Ôn Trạc xoa xoa đầu cô, quay đầu tiếp tục nhìn kịch bản, "Bọn họ nghe không được, anh hạ giọng rồi, chỉ có em mới có thể nghe được."
Vu Thanh còn muốn nói gì, vào giờ phút này, Ôn Trạc ngó cô liếc mắt một cái, đáy mắt mang cười, bổ sung một câu.
"Khiến cho em nghe, cao hứng?"
Vu Thanh: "......"
Sao thành như thế chứ, hình như là cô rất muốn nghe anh nói như vậy.
Vu Thanh gục đầu xuống, không muốn phản bác, yên lặng ở trong lòng nghĩ: Trước kia chính mình có phải cảm thấy quanh thân anh phiếm bạch quang, thần thánh như không dính khói lửa phàm tục......!
Không thực cái rắm! Bạch cái rắm!
Hoàng đến muốn lưu du!
【2】
Ôn Trạc ở 《 sóng vai đi 》 đóng vai nhân vật Ôn Tử Tân, hình tượng trước mặt người khác đều là ôn nhuận như ngọc, nhưng trước mặt nữ chính Tần Quyển Quyển, liền biến thành một "Tiểu nói lắp" mắc chứng chướng ngại giao tiếp.
Vu Thanh ngay từ đầu còn không cảm thấy có cái gì.
Đột nhiên có một ngày, thời điểm cô cùng Ôn Trạc đối diễn, mạc danh cảm thấy rất đáng yêu.
"Ôn Tử Tân, cậu có giao bài tập không?"
"Giao..
Giao.."
Tần Quyển Quyển nghi hoặc lật xấp bài tập trong tay, lần thứ hai nhìn anh: "Không có, trong lớp có 45 người, ở đây chỉ có 44 cuốn, chỉ có cậu chưa giao, cậu xác định giao chưa?"
" Tôi..
Tôi..
Tôi..
Thật..
Thật sự.."
Thấy anh trướng mặt đều đỏ, Tần Quyển Quyển cũng ngượng ngùng lại hoài nghi, cô liếm liếm môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, tập trung chú ý vào bài tập trên tay, cuối cùng phát hiện ra bài tập của anh đã bị cuốn vào một bài tập khác.
Tần Quyển Quyển nhẹ nhàng thở ra: "Tìm được rồi."
Ôn Tử Tân không nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn vẫn đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn cô.
"Tớ đưa đến văn phòng đây."
"Ừ..
cậu...!cậu...!đi...đi.."
Tần Quyển Quyển lắc lư tóc dài, đi ra phòng học.
Ôn Tử Tân ánh mắt vẫn luôn đuổi theo thân ảnh của cô, thẳng đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt chính mình, mới từ từ đem ánh mắt thu trở về.
Bạn học giáp từ bên ngoài đi đến, vẫy vẫy tay: "Ôn Tử Tân! Chơi bóng không?"
"Tới đây."
Thanh âm dứt khoát lưu loát, vừa rồi không có bất kỳ trở ngại cùng khẩn trương.
Mỗi ngày sau đó, Vu Thanh cũng không có việc gì đều học nói chuyện với Ôn Trạc, đáy mắt tất cả đều là giảo hoạt: "..
Ngôi sao..Nhỏ...Uống..
Uống không uống..
Nước.."
Ngay từ đầu, Ôn Trạc còn sẽ bị cô đậu đến cười ra tiếng, ngay sau đó bất đắc dĩ nói: "Đừng học, nói thế này, về sau đầu lưỡi loát không thẳng làm sao bây giờ?"
Vu Thanh chiếu học không lầm.
Sau đó, nhìn thấy Vu Thanh nói chuyện như vậy, Ôn Trạc cũng chỉ là sủng nịch sờ sờ đầu cô, chưa nói cái gì.
Nhưng hôm nay phá lệ cổ quái.
Nghe được Vu Thanh gập ghềnh nói, Ôn Trạc ý vị thâm trường ngó cô liếc mắt một cái, con ngươi thanh triệt mạc danh ám trầm xuống dưới, cảm xúc không biết tên gợn sóng.
Vu Thanh thân mình run lên không thể giải thích được, nói chuyện bình thường ngay lập tức.
Nhưng Ôn Trạc vẫn như cũ dùng cái loại ánh mắt này u ám nhìn cô, trầm như mực.
Vào lúc ban đêm, Ôn Trạc vừa vào cửa liền đem Vu Thanh giam ở trên tường, thở hổn hển đem toàn bộ nút thắt trên quần áo cô kéo xuống, sau khi gặm nhấm lung tung ở trên người cô, một phen đem cô ôm lên, về phòng.
Vu Thanh đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Em."
Cô mặt đỏ cái hoàn toàn: "Đừng nói bậy!"
"Không nói bậy." Ôn Trạc ném cô xuống giường, một tay nới lỏng cà vạt chính mình, lập tức đè ép lên, "Chỉ muốn làm sảng, đem miệng mở ra."
Vu Thanh theo bản năng dùng tay che miệng lại.
Ôn Trạc dùng sức một cái, liền đem tay cô nắm mở, hôn thật mạnh xuống, đầu lưỡi không ngừng thâm nhập, cùng đầu lưỡi cô giao triền, tựa hồ muốn đem cả người cô ăn vào.
Đột nhiên lấp đầy làm cô nhịn không được kêu một tiếng.
Ôn Trạc không ngừng rong ruổi trên người cô, tốc độ mau lại tàn nhẫn, hận không thể đem toàn bộ chính mình đâm nhập thân thể của cô bên trong.
Vu Thanh chịu không nổi, nức nở, phát ra thanh âm nhỏ vụn: "Đừng..
Đừng như vậy..
Nhanh như vậy..
Chậm một chút.."
Thấy đầy mặt cô là nước mắt, lực đạo Ôn Trạc rốt cuộc chậm lại, cúi đầu hôn lấy nước mắt cô, rồi sau đó ngậm lấy môi dưới của cô, ôn nhu liếm láp: "Học theo anh nói lắp?"
Vu Thanh đầu óc chuyển bất quá cong tới, nhất thời cũng không nghe hiểu anh đang nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ không rõ đáp: "Mới không có......"
"Đừng học." Ôn Trạc hộc ra ba chữ, lực đạo lần thứ hai phát ngoan, nghe thanh âm Vu Thanh mềm mại, động tác càng thêm thô bạo cuồng dã, rồi sau đó toàn bộ phóng thích ra tới.
Vu Thanh mê mang mở to mắt, nhìn anh rồi ngủ mê man.
Ôn Trạc từ trong cơ thể cô rút ra, cười một tiếng, liếm liếm khóe miệng.
"Chịu không nổi còn tới trêu anh.".