Nhiếp chính vương phủ.
Từ sau khi từ Hầu phủ trở về, nhiếp chính vương vẫn luôn trầm mặc ngồi trước bàn ngây người. Mới vừa cùng Lê Hi tiếp xúc ngắn ngủi làm cho y có phần mê man.
Hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên y và Lục Vân Hi gặp mặt, nhưng thái độ của Lục Vân Hi rất vi diệu.
Hắn tựa hồ vô cùng hiểu mình, không những trong mắt có ý cười quen thuộc, còn có khiêu khích mờ ám lại nguy hiểm khi hắn nhích lại gần mình.
Hắn, giống như biết rất rõ mình.
Cái loại quen thuộc, không chỉ là phù hợp tự nhiên trên cơ thể, còn có hấp dẫn trên linh hồn, cũng không phải trong thời gian ngắn ngủi có thể dưỡng thành.
Cho nên, này là ảo giác của y hay là Lục Vân Hi vốn to gan lớn mật, không coi ai ra gì, dù là ai cũng có thể tùy tiện trêu đùa như vậy?
Dù sao với khí độ tao nhã như vậy dù là đầu gỗ cũng sẽ sinh tình.
Cơn giận dữ không biết từ đâu tới đột nhiên tập kích, làm cho khí thế quanh thân nhiếp chính vương lạnh thêm vài phần. Vừa nghĩ tới ai cũng có thể thấy tư thái như vậy, y càng khó có thể kiềm chế.
Dù sao đó cũng là bảo bối y tìm lâu như vậy mới tìm được, sao có thể để cho người ngoài ngấp nghé?
Trước đó khi tiên đế còn sống, y mặc dù còn nhỏ nhưng vẫn có tư cách đoạt vị.
Thân là nhi tử thái thượng hoàng (cha vua) từ nhỏ mồ coi trong bụng mẫu thẫn, là nhi tử nhỏ nhất của hoàng thái hậu, trong tay y là thế gia quyền quý thế lực khổng lồ nhất Đại Chu.
Năm ba tuổi tể tướng đương triều vỡ lòng cho y, cựu thần hai đời đều thần phục y.
Tiên hoàng tính là gì? Thái tử tính là gì?
Đại Chu này sớm đã là vật trong túi họ, mà y cũng coi vương vị là vật sở hữu của mình.
Nhưng, trước một đêm y muốn đoạt vị, một giấc mơ kỳ quái làm cho y thay đổi suy nghĩ.
Trong mộng, y thân ở các thế giới kỳ quái, thân phận tuổi tác đều không giống nhau. Tuy như nhau nắm trong tay tất cả, nhưng không giống như hiện tại trải qua đơn điệu buồn chán như vậy. Ngược lại vui vẻ đầy màu sắc, đơn giản vì bên người có người kia làm bạn.
Tên của người đó không ngừng cải biến, nhưng dung mạo lại cơ bản giống nhau.
Một đôi mắt phượng, điệt lệ long lanh, mỗi ánh nhìn đều có thể rung động lòng người, tính cách càng đa dạng, dù động hay tĩnh đều vô cùng thích hợp, ngạo khí trong xương càng làm cho người khó thể rời mắt.
Cổ đại, hiện đại, mạt thế, tương lai...
Triền miên chính thế giới, vẫn như cũ không cách nào để cho người khác chen chân, ngược lại sinh ra tham niệm, muốn độc chiếm vĩnh viễn.
Mà lúc này, một thanh âm từ sây trong lòng cảnh cáo y, nếu không muốn mất đi, thì không được đăng cơ xưng đế. Y tuy rằng không biết tại sao nhưng vẫn tuân theo bản năng.
Bởi vì trong tiềm thức của y, cái loại tuyệt vọng vì cầu mà không được đã sớm khắc cốt ghi tâm, chỉ cần nghĩ tới loại khả năng kia, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn.
Trải giấy ra, tranh thủy mặc dần thành hình trên giấy.
Chỉ có mấy bút, dáng vẻ Lê Hi câu môi cười yếu ớt xuất hiện. Nhưng mới vừa vẽ xong đôi môi, lỗ tai nhiếp chính vương đỏ lên.
Quay đầu đối diện với gương đồng, dấu răng Lê Hi lưu lại dưới cổ áo vẫn rõ ràng, ngay cả hình dạng hai răng nanh cũng vô cùng rõ ràng.
Quá, quá không phù hợp quy củ!
Kéo cổ áo che cổ lại, nhiếp chính vương xụ mặt lấy ra một chiếc áo làm bằng lông cáo trắng từ tủ nhỏ phía sau thư phòng mặc vào, sau đó trở lại trước bàn tiếp tục bức vẽ trong tay, trong lòng không ngừng suy nghĩ, sắp tới yến tiệc, đến lúc đó, y nhất định sẽ tìm được thời cơ cùng hắn nói chuyện thật tốt.
- -----------------------------------
Hầu phủ vô cùng an tĩnh.
Từ sau khi sự kiện tham ô, kế Hầu phu nhân bị cô bà Lục Hầu phái người trông giữ.
Còn Lục Duy Diệu, tuy đã tỉnh lại lại vẫn bị người chế trụ. Lấy lý do khinh nhờn tổ tiên cấm bước ra khỏi viện.
Nhưng đối với Lục Duy Diệu mà nói đây cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận. Bởi vì làm cho gã đau đớn chính là trán của gã để lại một vết sẹo rất rõ ràng.
Từ khi từ đường sập, trán gã đã bị va đạp, vết thương sau. Sau đó lại bởi vì thị tòng chiếu cố không chu toàn, dẫn đến vết thương sưng đỏ không thôi. Hôm nay mặc dù đã khép nhưng không khôi phục lại được dáng vẻ như cũ.
"Lục Vân Hi!" Lục Duy Diệu toàn thân run rẩy, thanh âm hung tợn phát ra từ trong cổ họng, nhưng chỉ có thể đem cừu hận nuốt xuống.
Gã căn bản không thể nghĩ được, vì sao đột nhiên mọi chuyện lại chuyển biến thành thế này? Vốn mình và mẫu thân ở Hầu phủ sinh hoạt thuận lợi, nhưng khi Lục Vân Hi trở về, hết thảy đều thay đổi, ngay cả phụ thân luôn duy trì cho mẫu tử gã cũng thay đổi tâm tư, trở nên lạnh lùng.
Rốt cuộc là Lục Vân Hi thủ đoạn cao siêu, hay hắn có yêu thuật gì đó?
Lục Duy Diệu đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như dã thú sắp chết bị nhốt trong lòng, không thể chạy trốn. Đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Rốt cuộc nên làm gì?
Lục Duy Diệu cùng đường, xao động bất an.
Đúng lúc này, một thị nữ ghé vào tai gã nhỏ giọng nói:"Đại thiếu gia, phu nhân kêu ta báo cho ngài, nghìn vạn lần duy trì bình tĩnh, an tâm đừng nóng vội, luôn sẽ có biện pháp."
"Ngươi là?" Lục Duy Diệu sửng sốt, nhíu mi hỏi lại, sau đó nghe nàng thì thầm, trầm mặc hồi lâu, gật đầu với đối phương biểu thị đồng ý.
- ------------------------------
Hàm Chương Các.
Lê Hi đang luyện chữ, thuốc người đó đưa tới thật sự dùng tốt, hôm nay tay phải đã có thể chuyển động như thường. Khoảng thời gian nữa, ngay cả vết tích cũng không nhìn ra được.
"Gia, đây là Lục lão phu nhân mới vừa đưa tới, nói người bên cạnh ngài ít, sợ hầu hạ không chu toàn, cho nên đưa thêm một người." Thị tòng từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có song nhi lạ mặt.
"Ừ, đã biết." Lê Hi lên tiếng, đặt bút xuống, ngẩng đầu quan sát người nọ vài lần.
Song nhi này tuổi tác chỉ mới mười lăm mười sáu, nhưng vô cùng trầm ổn, ánh mắt trong suốt lại khó che giấu được thông minh mạnh mẽ. Để cho hắn chú ý, chính là đôi tay kia, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có vết chai, vừa nhìn đã biết là một người đã luyện võ nhiều năm.
"Tên là gì, từ đâu mà tới?"
"Thuộc hạ tên Xích Tiêu."
"Xích Tiêu?" Giọng Lê Hi mang vài phần nghiền ngẫm:"Một trong thập đại danh kiếm thượng cổ, cũng được xưng là kiếm vương. Nghe đâu là Hán Cao đế đoạt được, ở trên viết Xích Tiêu, ba thước, trên đường đi xây dựng lăng mộ cho Tần Thủy Hoàng đã chém chết mãng xà (1). Tên không tệ, chỉ là không biết người có thực sự xứng với tên không, thì cứ từ từ xem đi!"
(1): Lưu Bang được huyện lệnh huyện Bái giao trọng trách đưa một số người bị kết án và dân phu đi tới núi Ly Sơn để xây dựng lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Vốn sợ nặng nhọc, đi đến nửa đường, bọn dân phu trốn quá nửa, đêm đến nghỉ tại trạm Chãm Phong Tây, Lưu Bang thương tình cho trốn, với hơn mười tráng sĩ đều nguyện đi theo giúp sức. Trong truyền thuyết, họ gặp phải một con mãng xà đã giết chết một số người bằng hơi thở độc hại của nó. Lưu Bang bèn giết mãng xà và sau đó gặp phải một bà già khóc lóc trên đường vào sáng hôm sau. Khi người của Lưu Bang hỏi tại sao lại khóc, bà trả lời: "Con tôi, con trai của Bạch đế, bị giết chết bởi con trai của Xích đế" và biến mất một cách bí ẩn. Nghe được câu chuyện lạ lùng này, người của Lưu Bang tin rằng ông có chân mệnh đế vương. Sự kiện này do đó được gọi là Trảm xà khởi nghĩa (斬白蛇起義).(Wikipedia)
Tui chém đó chứ tui không hiểu cái câu này nó nói gì cứ tìm liên quan tới Hán Cao Đế và chém rắn thôi.( câu gốc: 高帝以秦始皇三十四年得于南山及贵常服之斩蛇).
Lê Hi dứt lời, khóe môi câu lên độ cong vui vẻ hiểu rõ.
Ý trong lời của hắn, song nhi mang người tới nghe không hiểu, Xích Tiêu nghe vào nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc.
Ám chỉ của Lê Hi hết sức rõ ràng, chính là nói cho cậu biết, hắn biết rõ lai lịch của mình. Nhưng Xích Tiêu lại không rõ, nếu đã biết mình đã thần phục người khác vì sao còn có thể dễ dàng giữ mình bên người hắn? Là không sợ hãy hay là tự tin mù quáng?
Nhìn dáng vẻ luyện chữ thong thả của Lê Hi, Xích Tiêu càng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng từ tận đáy lòng sinh ra một chút cẩn thận.
- ------------------------------
Thời gian chớp mắt trôi qua, yến tiệc sĩ tử gần ngay trước mắt.
Nếu nói người nổi tiếng nhất mấy ngày gần đây trong kinh thành, không ai khác đó chính là tân tấn sĩ tử đứng đầu - Lê Hi.
Dù trước kia nhiếp chính vương vì hắn tạo thế, thì chỉ riêng đồn đãi gần đây truyền ra từ Hầu phủ cũng đủ cho người miên man bất định.
Đồng thời cũng có người cẩn thận nghe được nguyên nhân trước kia Lục Vân Hi rời nhà, nhưng sau khi làm rõ, ngược lại càng nhiều người sinh lòng hiếu kỳ.
Một trưởng tử bị chán ghét mà vứt bỏ cho đi nơi khác, hơn mười năm Lục Hầu chẳng hỏi tới, nhưng chỉ mới trở về phủ mấy ngày, liền làm cho mẫu tử kế Hầu phu nhân xây dựng ảnh hưởng mất đi vẻ kiêu ngạo.
Ngay cả loại chuyện lớn như từ đường bị sập này cũng có thể xây lên cảnh thái bình giả tạo, đem toàn bộ tội nghiệt đẩy lên người Lục Duy Diệu, làm cho Lục Duy Diệu hiện tại trở thành điềm xấu đệ nhất kinh thành trong miệng các phu nhân, ước muốn gả vào cho tốt triệt để tan biến.
Ngay cả sau này Lục Hầu sủng ái gã, phải lấy thêm nhiều đồ cưới tìm một tiểu môn tiểu hộ (nhỏ), cũng không dễ dàng.
Như vậy xem ra, Lục Vân Hi có đặc thù bãn lĩnh không ai biết.
Nhưng đây chỉ là bộ phận nhỏ người suy đoán, trong mắt phần lớn người, Lục Vân Hi vẫn là song nhi hữu danh vô thực ( có tiếng mà không có miếng). Nhất là các sĩ tử cũng đến từ Giang Nam.
Bọn họ từng tiếp xúc với Lục Vân Hi, cũng vì vậy rõ ràng tình hình bên Lục Vân Hi, lại ở chỗ không có ai thương nghị dự định ở yến tiệc sĩ tử này đạp hắn thượng vị.
- ------------------------------
Đây Xích Tiêu:
//