Lần này Tô Ức Cận tính toán vô cùng khôn khéo. Ả vì muốn đề cao giá trị bản thân nên trong phong thư cấp Thất hoàng tử đã xén bớt lượng thành phần hỏa dược, làm cho uy lực nổ giảm xuống. Phần miêu tả ngòi nổ cũng chỉ mới đề xuất ra, ám chỉ ả còn đang trong giai đoạn nghiên cứu. Như vậy, Thất hoàng tử dựa theo đó chế tạo được thuốc nổ mặc dù uy lực không nhỏ nhưng chưa đạt tới hiệu quả mà Tô Ức Cận đã hình dung. Đợi đến khi Thất hoàng tử nhận ra uy lực của hỏa dược không thể nâng cao được, thì lúc đó chính là thời cơ biễu diễn của ả!
Chỉ tiếc, Tô Ức Cận quá mức khờ dại, ả quá coi thường trí tuệ của cổ nhân.
Bên cạnh Thất hoàng tử có không ít người tài giỏi, thông qua nguyên lý vốn có sẽ tìm tòi ra ưu nhược điểm, từ đó đúc kết kinh nghiệm và cải tiến thêm uy lực của hỏa dược. Dù sao hỏa dược mới là thứ do chính cổ nhân chế tạo ra. Nếu thật sự có người bên cạnh giúp Thất hoàng tử phát minh ra hỏa dược, con người vốn đa nghi như gã chắc chắn sẽ trừ khử Tô Ức Cận. Cho nên Lê Hi bóp méo một chút phương pháp chế tạo hỏa dược trong thư tín của Tô Ức Cận, không chỉ bổ sung thêm thành phần còn thiếu, còn tăng hàm lượng gây nổ lên không ít, tất sẽ làm cho Thất hoàng tử thấy cái gì gọi là hủy thiên diệt địa.
Nghĩ vậy, Lê Hi gọi Hoa Tụng tới dăn dò vài câu.
Lắng tai nghe được một hồi, biểu tình của Hoa Tụng có chút mất tự nhiên “Thế tử gia, cái này có hay không quá…”
“Không sao đâu.” Lê Hi lắc đầu “Cứ bảo ca ca ngươi theo lời của ta mà làm.”
“Vâng.” Hoa Tụng tuân lệnh xoay người rời đi.
Lê Hi cầm lấy kéo bạc cẩn thận cắt thành một cái hoa đăng.
Dưới ánh nến chập chờn, phân nửa khuôn mặt bị hòa tan vào bóng tối mang theo vài phần tà mị.
Tiện tay đốt phong thư kia, Lê Hi nhìn làn khói mờ mờ ảo ảo, khóe môi cong lên lộ ra tươi cười tràn ngập ác ý.
Hắn sao có thể để cho Tô Ức Cận khinh địch mặc ả đùa giỡn trong lòng bàn tay được?
Để đòi lại tất cả những gì ả nợ nguyên thân, hắn sẽ cố ý dung túng mặc ả đắc ý đứng trên đỉnh, đợi đến khi thời cơ chín mùi, hắn sẽ đạp ả một cước rớt xuống, cho ả chịu đủ loại khổ sở, nhận hết mọi thất bại nhục nhã, rồi mới cho phép ả xuống địa ngục trả giá cho mọi tội lỗi của mình!
Tâm phúc báo thư tín đã được đưa tới Túc vương phủ, Lê Hi chỉ cần ngồi đợi hành động của Thất hoàng tử.
Quả nhiên không quá ba ngày sau, kinh thành liền tung ra lời đồn đãi. Thiên viện của Túc vương phủ đột nhiên trong một đêm cháy sạch. Đồng thời, Tề Nguyệt Như gửi lệnh bài Thất hoàng tử tới Tề quận vương phủ nói đã lâu không gặp đệ đệ và muội muội nên muốn mời tới chơi, ngay cả Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn bị cấm túc cũng được mời.
Lê Hi nghe vậy liền hiểu ra, xem ra Thất hoàng tử không thể chờ đợi được nữa rồi.
Nghĩ lại cũng phải, trong tay có núi vàng mà không thể dùng được, loại cảm giác này khiến gã so với trực tiếp giết chết còn khó chịu hơn.
Lê Hi mang theo mọi người đi Túc vương phủ. Vừa mới xuống xe thì hạ nhân của Thất hoàng tử liền lén lút dẫn Tô Ức Cận đi vào cửa hông. Lê Hi thấy vậy cũng chỉ cười cười, làm như không thấy gì đi đến Đan Hi viện của Tề Nguyệt Như.
Tô Ức Cận bị cấm túc khá lâu mãi đến lúc này mới gặp lại Thất hoàng tử. Lần này ả quyết rũ bỏ bộ dạng ôn nhu hiền thục ngày xưa, thay vào đó là bộ dáng vô cùng quả quyết cứng rắn.
Trước hết ả và Thất hoàng tử phân tích tình huống trước mắt, lại vì gã mà bày mưu tính kế. Ả viết ra phương pháp chế tạo hỏa dược chính xác nhất giao cho Thất hoàng tử, mặt khác hé lộ một chút bản thiết kế mô hình chứa hỏa dược, cũng góp ý với Thất hoàng tử xây dựng ‘Hỏa Khí Doanh’. Mượn danh sửa chữa lại Thiên viện chiêu mộ tử sĩ, tổ chức luyện binh.
Đồng thời chiêu mộ nhưng thư sinh xuất thân thấp hèn, có tài nhưng lại không có đất dụng võ, lợi dụng lòng yêu nước của họ vì mình phò trợ cơ nghiệp. Tránh vì động tác quá lộ liễu gây nghi ngờ kéo bè kết cánh, ả có thể hỗ trợ xây dựng một quán trà đặc biệt mang tên ‘Bách Gia Lâu’, cách mỗi ngày sẽ tụ tập các nhân sĩ khắp nơi đến làm thơ, ca từ, thi thố tài năng với nhau.
Thất hoàng tử nghe lời nói của ả, sắc mặt có chút thâm trầm.
Tô Ức Cận dâng lên bản thiết kế cùng với phương pháp chế tạo hỏa dược. Ả không vẽ theo kĩ thuật của thời hiện đại mà dựa vào đó chỉnh sửa đôi chút để tạo cảm giác cổ xưa, mà ả cũng vừa mới nghĩ ra không lâu.
Bản thiết kế Thiên viện cùng với quán trà mang vẻ ngoài tinh xảo, đậm phong cách thanh nhã, tri thức.
Tuy rằng Tô Ức Cận vẽ thêm màu sắc tươi đẹp ở bên ngoài nhưng cũng chỉ là cái vỏ, điều đó để ả làm cho mưu lược có vẻ bí hiểm hơn, tạo cho bản vẽ thêm thần kỳ. Như vậy sẽ làm cho mọi người khiếp sợ thứ ả có được từ đâu mà ra?
Lúc trước gã có phái người đến Giang Nam điều tra thân phận của Tô Ức Cận, kết quả cho thấy thân phận của ả hoàn toàn không có điểm đáng ngờ nào. Điều đó càng làm cho Thất hoàng tử cảm thấy kì lạ. Gã nhìn chằm chằm Tô Ức Cận hồi lâu, sau đó mở miệng dò hỏi “Ức Cận, nàng làm tất cả những chuyện này là muốn có yêu cầu với bổn vương?”
“Vương gia hiểu lầm rồi ạ, Ức Cận sao dám đòi hỏi người báo đáp? Ức Cận… chẳng qua là vì ái mộ người mà thôi, luôn một lòng hy vọng người vạn sự như ý, trăm sự an khang.” Tô Ức Cận nói xong rồi thẹn thùng cúi đầu. Ả còn cố ý khoe ra cái cổ thon dài, trắng nõn như ngọc.
“Vậy sao?” Âm thanh của Thất hoàng tử ôn nhu lưu luyến, nhưng đáy mắt lại cất giấu bão tố.
Gã vươn tay ôm Tô Ức Cận vào lòng, ghé vào tai ả thấp giọng nói “Cận nhi, tâm bổn vương luôn hướng về nàng.”
“Ta biết…”Tô Ức Cận dựa đầu lên ngực Thất hoàng tử, vẻ mặt ả vô cùng đắc ý. (Ừa… cứ đắc ý nhiều vào…)
Từ sau khi bí mật trao đổi với Tô Ức Cận, Thất hoàng tử giúp ả giải trừ lệnh cấm túc. Sau đó giao nhân lực cho ả để xây dựng ‘Bách Gia Lâu’ nhưng đồng thời gã cũng sắp xếp người vào những vị trí quan trọng trong đó, ra lệnh cho bọn họ nghiêm khắc giám thị mọi hành động của Tô Ức Cận.
Mà Tô Ức Cận lại vô tư hồn nhiên không biết gì, còn tự cho là mỹ mạo cùng mưu kế của ả thuyết phục được Thất hoàng tử, ả liền không thèm để ý đến ánh mắt của người khác tự do ra vào Túc vương phủ, đã vậy còn tự nhận mình là chủ nhân của Túc vương phủ. Ngay cả khi nhắc đến Chính phi Tề Nguyệt Như, trong lời nói của ả mang theo vài phần khinh thường.
Đối với tình huống như vậy Tề Nguyệt Như không thèm để ý đến, an tâm ở trong viện của mình dưỡng thai. Còn ra lệnh cho hạ nhân của mình tránh tiếp xúc với Tô Ức Cận, mắc công lại gây ra rắc rối không cần thiết.
Cứ như vậy cho đến ngày ‘Bách Gia Lâu’ được xây dựng xong.
Vẻ ngoài so với bất kì trà lâu nào ở Đại Chu đều khác biệt, Tô Ức Cận dựa vào trí nhớ thiết kế theo kiến trúc của Hoàng Hạc Lâu.
Trà lâu được xây dựng giống bảo tháp trông vô cùng tinh xảo, xung quanh là khuôn viên trồng rất nhiều cây cảnh đẹp mắt. Trên mái nhà xếp từng lớp gạch ngói chồng lên nhau, bốn gốc trên mái nhà cong lên như tiên hạc chuẩn bị sải cánh bay đi. Dưới tầng trệt, trụ cột và trên tường mượn hình ảnh tiên hạc làm chủ đề chính, điêu khắc vô cùng sống động, điểm xuyến thêm hoa thơm cỏ lại, long phượng giao hòa. Từ xa nhìn lại, từng cành cây ngọn cỏ cho đến từng lớp ngói trên mái nhà đều là hao tâm tổn trí làm nên, xa hoa bắt mắt, tinh xảo đến cực điểm.
Như vậy trà lâu ‘Bách Gia Lâu’ khai trương trong ngày đầu tiên đã hấp dẫn vô số khách nhân khắp cả kinh thành.
Tô Ức Cận lại là chủ trà lâu, ả đem hết khả năng của mình vào việc ăn mặc sao cho người ta nhìn vào không dứt mắt ra được. Nào là Phi Thiên kế[1] hoa lệ, bộ y phục thêu hoa đào tinh xảo, cầu kì. Tô Ức Cận hận không thể đem những thứ diễm lệ, bắt mắt đính hết lên người mình, để cho ả vừa xuất hiện một cái là hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.
Lợi dụng kiến thức ở hiện đại, ả đạo thơ của Lý Bạch, thêm mắm thêm muối biến thành thơ của mình, làm đề thơ cho ‘Bách Gia Lâu’. Bài thơ đó giúp ả đoạt được vị trí hoa khôi về thơ ca, ả còn ngạo nghễ tuyên bố rằng ‘Ai nói nữ tử không bằng nam nhân’ dẫn đến vô số người ngưỡng mộ.
Tiếng danh tài nữ của ả cũng từ đó vang xa.
Đứng trên tầng cao nhất của Bách Gia Lâu, tâm tình của Tô Ức Cận vô cùng kích động. Đi vào thế giới này đã lâu, cuối cùng ả cũng có được cơ hội tỏa sáng. Nhìn một đám người bên dưới vừa uống trà vừa đàm luận thơ ca thi từ, tâm tình của ả càng ngày càng tốt hơn.
Cứ tiếp tục như vậy đi!
Ả cũng muốn giống như nữ chính trong những tiểu thuyết xuyên không, trở thành nữ nhân vạn người mê ở Đại Chu này! (Xì… mơ đi hén)
Bước chân xuống lầu đi đến phòng bếp, Tô Ức Cận thừa dịp không ai chú ý, ả lén lút pha linh tuyền trong không gian vào trà, sau đó xoay người trở lại đại sảnh. Ngửi mùi hương của linh tuyền trong nước trà tràn ngập ở đại sảnh và nhìn vẻ mặt cảm thán của mọi người khi thưởng thức trà, ả càng thêm hăng hái. Ả bày ra bộ dáng rụt rè, nở nụ cười ôn nhu cùng mọi người tán gẫu vài câu, sau đó yểu điệu đi lên lầu hai dẫn tới mọi người phải nghểnh cổ thưởng thức phong thái tuyệt trần bất phàm của ả.
Trong lúc này, Lê Hi đang ngồi ở Phúc Vạn Tửu Lâu đối diện với Bách Gia Lâu xem náo nhiệt.
Khi hắn thấy Tô Ức Cận đạo thơ của Lý Bạch làm đề thơ cho Bách Gia Lâu liền vô cùng tức giận, hất bay ly rượu trên bàn xuống mắng “Hay cho một Tô Ức Cận! Thân là tiểu thư của quận vương phủ, là một khuê nữ mà lại uống trà, đàm đạo với ngoại nhân, mặt mũi Tề quận vương phủ bị nàng ta vứt hết đi rồi!”
“Thế tử gia, xin người đừng nóng giận, đó cũng là cá tính của biểu tiểu thư mà thôi.” Một hạ nhân đừng bên cạnh vừa nhỏ giọng khuyên bảo vừa liếc mắt ám chỉ sương phòng kế bên.
Phúc Vạn Tửu Lâu là do đệ đệ ruột của hoàng hậu – Trữ quốc công lập ra, ngày thường có nhiều hoàng thân quốc thích tới đây dùng cơm. Tuy rằng hiện tại trong phòng chỉ có hai chủ tớ bọn hắn nhưng cửa sổ lại mở toang ra. Âm thanh của chủ tử lớn như vậy lỡ như làm phiền vị quý nhân ở phòng kế bên thì sao đây?
“Hừ!” Lê Hi cười lạnh một tiếng, đè thấp âm thanh một chút nhưng lời nói càng thêm mãnh liệt, sắc bén “Thì ra cũng có loại tính cách này? Mà cũng đúng, dốc lòng giáo dục nửa năm như vậy mà chẳng có tiến bộ gì, chả trách vẫn là cái kiến thức lại hạn hẹp như vậy.”
Nói xong, tựa hồ tức giận đến muốn đánh người, hắn cầm ly rượu ném tới cửa phòng, trách mắng “Ngươi lui xuống đi! Ta muốn yên lặng một chút!”
“Vâng.” Nhìn ra tâm tình của chủ tử hiện tại không được tốt lắm, hạ nhân nhanh chóng hành lễ một cái rồi cúi đầu lui ra ngoài.
Đợi hạ nhân đi rồi, trong sương phòng bây giờ chỉ còn lại mình Lê Hi, hắn thu hồi vẻ tức giận hồi nãy, trên môi lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Ly rượu của Vạn Phúc Tửu Lâu quá nhỏ, hắn cầm cả bình rượu lên tu một hơi.
Hương vị ngọt ngào của rượu tuôn chảy vào trong yết hầu, thật khiến người ta say mê không dứt.
Lông mày Lê Hi giãn ra, hắn không khỏi cám thán Phúc Vạn Tửu Lâu này không hổ là của hoàng thất, cho dù chỉ là rượu trái cây bình thường cũng biến thành mỹ tửu thượng hạng.
Trữ quốc công này đúng có chút quyền lực.
“Ai…” Thở dài một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một tia nuối tiếc, sau đó cầm bình rượu ném trên mặt đất.
Đồ sứ vỡ vụn phát ra tiếng vang thanh thúy, mùi rượu theo đó tràn ngập khắp phòng rồi theo gió bay ra ngoài cửa sổ. Hắn ưỡn thân mình, thong thả dựa lưng lên ghế.
“Rõ ràng nàng ta đã làm tổn hại đến tình cảm của tỷ phu.” Ngữ khí của Lê Hi tràn ngập bất bình cùng phẫn uất, âm lượng không cao cũng không thấp, vừa đủ cho người cách vách nghe được, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng bình thản, đôi mắt đá mèo khẽ nheo lại che khuất lãnh ý nơi đáy mắt.
Trào phúng liếc nhìn cách vách một cái, Lê Hi âm thầm tính toán âm lượng của mình, hy vọng vị ở phòng kế bên có thể vừa lòng với màn trình diễn của hắn. Không biết gã thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác mơ ước cùng ngưỡng mộ sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Lúc này người ngồi ở phòng kế bên không ai khác chính là Thất hoàng tử. Gã mặc dù hợp tác với Tô Ức Cận nhưng không hoàn toàn tín nhiệm ả, cho nên gã ngồi đây muốn nhìn xem Tô Ức Cận rốt cuộc muốn giở thủ đoạn gì.
Thất hoàng tử vốn tưởng gã đã mất hết hứng thú với Tô Ức Cận, nhưng sau khi nghe được những câu thơ đặc sắc của ả cùng với những lời khen ngợi, hâm mộ của khách nhân, gã cũng cảm thấy có chút tự hào. Dù sao Tô Ức Cận chính là nữ nhân của gã! Nhưng khi nghe đến lời chửi mắng của Lê Hi, gã liền thanh tỉnh.
Tô Ức Cận là quý nữ thế gia, vậy mà lại trước mặt bao người dùng thơ ca lấy lòng mọi người, như vậy chẳng khác gì một ca kỹ cả. Hồi tưởng lại chính gã từng hứa hẹn với ả một khi đại công cáo thành liền ban cho ả một địa vị cao, nghĩ đến đó gã cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, kinh tởm đến cực điểm.
Nhịn không được muốn bóp nát ly rượu trong tay, Thất hoàng tử đổi ý không muốn gặp Tô Ức Cận nữa, trực tiếp đứng dậy hồi phủ. Đồng thời gã cũng âm thầm quyết định, một khi mọi chuyện thành công, gã nhất định sẽ diệt trừ ả. Một nữ nhân bại đức như thế, ngay cả làm một món đồ chơi bên cạnh gã cũng không có tư cách.
Nghe thấy cách vách truyền đến âm thanh mở cửa, Lê Hi biết được Thất hoàng tử đã muốn bỏ về. Chờ đến khi xe ngựa đưa gã cũng rời đi, lúc này Lê Hi mới gọi hạ nhân tiến vào.
Vở kịch cũng đã được diễn xong, hắn cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút. Về phần Tô Ức Cận, chỉ việc ngồi chờ tạo hóa của ả ra sao mà thôi.
Ra khỏi tửu lâu, Lê Hi liền bước lên xe ngựa của mình.
Ở trong xe có bày sẵn một cái nệm mềm, hắn cảm thấy có chút buồn ngủ. Muốn kéo gối mềm đặt ra sau gáy để chợp mắt một chút bỗng nhiên bên hông xuất hiện một vật cứng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn vội vàng đứng dậy sờ soạng, cuối cùng mò ra một cái ngọc bội mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Ngọc bội kia được trang trí thêm một sợi dây tua vô cùng mềm mại, bề mặt ngọc bội được điêu khắc phi thường tinh xảo, ở chính giữa mặt ngọc bội có khắc một chữ ‘Hoàn’.
Trong lòng Lê Hi đột nhiên nhảy dựng một cái, hắn cảnh giác kéo rèm che ra quan sát bên ngoài.
Rốt cuộc là ai có thể vô thanh vô thức nhét miếng ngọc bội này vào người hắn?
Đột nhiên hắn nhạy cảm ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của Phúc Vạn Tửu Lâu thì thấy một nam nhân mặc thường phục màu tím đang cầm ly rượu ngồi bên cạnh cửa sổ.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của y tựa như dao khắc, trông vô cùng tuấn mỹ tuyệt luân, toàn thân phả ra khí chất cao quý thanh nhã, đẹp đẽ đến cực điểm, có thể chỉ gói gọn trong câu ‘Mạch thượng như ngọc, quân tử vô song’.
Giống như là phát giác được hắn đang nhìn mình, nam nhân quay đầu lại đối hắn lộ ra nụ cười thâm thúy.
Y giơ ly rượu lên kính hắn một cái, mặt mày trông ôn hòa nho nhã nhưng khí thế lại vô cùng sắc bén cường hãn.
Người nam nhân này cư nhiên là Thái tử!
Lê Hi theo bản năng thu hồi tầm mắt, buông rèm che xuống rồi ra lệnh hạ nhân đánh xe trở về, đồng thời hắn cũng cẩn thận nhét ngọc bội vào trong ngực.
Nhắm mắt lại, Lê Hi mở hệ thống ra xem xét tư liệu về Thái tử trong thế giới này.
Nguyên bản của thế giới này, Thái tử vốn là một người tao nhã, thiện lương và khiêm tốn, được danh xưng là Hiền vương. Nhưng sau này bị lọt vào bẫy của Tô Ức Cận và Thất hoàng tử, bị hoàng đế ghét bỏ, phụ tử ly tâm, cuối cùng bị phạt cấm túc.
Cho dù như vậy nhưng Thất hoàng tử lại không có buông tha. Đầu tiên vu oan Thái tử có dính líu đến bọn phản thần, mà vị Thái tử này tâm tính thiện lương không thể phản bác, chứng minh sự trong sạch của mình, cứ thế chịu tội lưu đày.
Tiếp theo đó, lấy tội danh mẫu nghi của một nước mà lại sinh lòng ghen ghét, cấu kết với bọn phản tặc âm mưu lật đổ ngai vàng đổ lên đầu Hoàng hậu, phế bỏ chức vị của nàng, biếm vào lãnh cung. Sau khi chết không được an táng trong hoàng lăng, không được nhận hương khói của hậu nhân.
Cuối cùng, thừa dịp Thái tử bị bệnh nặng, phái vài tên thị vệ mặt mũi tuấn tú câu dẫn Thái tử phi, diễn thành một màn ‘đông cung’ sống động ngay trước mặt Thái tử, bức Thái tử tức ói máu mà chết.
Theo lý thuyết, người nhu nhược yếu đuối như vậy không thể nào làm Thái tử được. Cho dù không bị Thất hoàng tử tính kế hãm hại thì cũng bị cái tính nhu nhược của mình hại chết. Nhưng ánh mắt của Thái tử vừa rồi khiến Lê Hi sinh ra vài phần khó hiểu. Vị Thái tử này không giống như trong tư liệu là một kẻ yếu đuối, ngược lại càng giống một mãnh thú đang ẩn nấp chờ đợi con mồi, con ngươi âm trầm thâm thúy như vậy thật khiến người ta không rét mà run.
Về phần Thái tử sau khi thấy Lê Hi rời đi liền lộ ra nụ cười cực kỳ lãnh liệt.
“Tự đi nhận phạt đi! Ngay cả việc làm đơn giản vậy mà cũng để bị phát hiện!” Giọng nói của Thái tử không hề mang theo một tia tức giận nào nhưng lại sinh ra một luồng uy áp mãnh liệt khiến lòng người khiếp sợ.
“Vâng.” Ám vệ quỳ gối trên mặt đất dập đầu xuống đất một cái sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Sương phòng trở nên im lặng đến dị thường, kéo theo không khí cũng ngưng lưu động. Vài hạ nhân hầu hạ bên cạnh không hẹn mà thu liễm khí tức của mình lại, không dám phát ra một âm thanh nhỏ nào.
Lúc này, cửa sương phòng bị người đẩy ra, một thanh niên mặc y phục màu xanh lá trông có vẻ tri thức đến. Hắn ta cung kính quỳ dập đầu trên mặt đất, sau đó lấy ra một cuốn sổ ghi chép từ trong ngực đưa cho hạ nhân.
Hạ nhân tiếp nhận tự mình kiểm tra một lượt sau đó cung kính trình lên trước mặt Thái tử. Thái tử cầm lên lật xem vài tờ, trên đó ghi chi chít đầy chữ, đều là những chuyện xảy ra ngày hôm nay của Bách Gia Lâu.
“Thường thôi.” Tiện tay ném cuốn sổ lên bàn, biểu tình của Thái tử có vẻ không quan tâm lắm.
“Quả thật, một nữ tử dung nhan yêu mị như thế mà cũng không thể lọt vào mắt xanh của điện hạ.” Thanh niên quỳ trên mặt đất bắt đầu nịnh nọt.
Thái tử không nói gì, phất tay bảo thanh niên lui xuống, sau đó cầm lấy ly rượu trên bàn nhìn đến xuất thần. Y tự rót cho mình một ly rồi ra lệnh cho hạ nhân đứng hầu phía sau “Các ngươi cũng lui xuống đi, nơi này không cần hầu hạ nữa. Đúng rồi, rượu này không tồi, sáng ngày mai nhớ nhắc chưởng quầy mỗi ngày cấp bổn cung một vò.”
“Vâng.” Hạ nhân vội vàng tuân lệnh rồi cúi người lui ra ngoài canh gác. Còn về câu nói khuyên can ‘Đây là ly rượu mà Tề thế tử của Tề quận vương phủ mới dùng qua’ cũng nuốt vào trong bụng, không dám nhiều lời.Hết chương 7
[1] Phi thiên kế: Dạng búi tóc của phụ nữ ngày xưa