Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Hôm nay người trực ban quả nhiên lại là Lỗ Thần, hắn thấy Diệp Chi Châu tiến vào, cư nhiên vẫn còn ấn tượng, nâng mí mắt hỏi, “Bệnh ù tai của cậu không tốt hơn sao? Có nghe lời tôi phải uống ít cà phê uống nhiều vi-ta-min không đấy?”

“Không phải bị ù tai.” Diệp Chi Châu nghiêng người để lộ ra Hình Quan đang cõng Vệ Tư Hàn trên lưng, đưa tay giúp đỡ ôm người xuống, “Bác sĩ, hôm nay bạn của em lại ngất xỉu, còn đem mấy chuyện cũ thời thơ ấu của em tưởng tượng lên người mình, lôi kéo bạn em nói rất nhiều. Lần này nhất định là ngất thật rồi, không phải giả đâu, mắt trợn trắng luôn mà, đúng không Tiểu Quan?”

Vệ Tư Hàn đang “té xỉu” nghe được giọng nói của Lỗ Thần liền cứng ngắc thân thể, trong lòng rung chuông mãnh liệt.

Hình Quan thấy Diệp Chi Châu dùng ngữ khí quen thuộc nói chuyện với bác sĩ thì ngớ người, phối hợp bỏ người lên trên giường, thần tình nghi hoặc, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà té xỉu thật té xỉu giả?”

Diệp Chi Châu vỗ vỗ bờ vai của hắn, kéo hắn sang một bên, nhường chỗ cho Lỗ Thần đang đen mặt.

Theo thường lệ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, sau đó lật mí mắt quan sát, lại nghe tiếng tim đập, bác sĩ chính trực đại nhân cười lạnh, khoanh tay liếc mắt, “Vệ Tư Hàn đúng không, cậu giả bộ bất tỉnh đến nghiện rồi sao? Cậu còn dám nhiễu loạn trật tự phòng y tế nữa, có tin tôi báo với trường học xử phạt cậu hay không hả?”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần cùng nhân vật chính giảm còn 40%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Thật sự giả bộ bất tỉnh?” Biểu tình Hình Quan cứng đờ, ngốc lăng. Diệp Chi Châu an ủi vỗ vai hắn, sau đó tiếp tục châm thêm lửa, “Lần trước lúc quân huấn y cũng ‘té xỉu’, lúc ấy tớ cũng cõng y lại đây … hồi nãy y còn “nói mớ” trên lưng cậu đúng không, lần trước cũng như vậy, tớ sợ y xấu hổ nên không nói với ai.”

Biểu tình Hình Quan vặn vẹo.

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Hình Quan cùng nhân vật chính giảm còn 90%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Đương nhiên phải tiếp tục cố gắng rồi! Diệp Chi Châu quay đầu nhìn Lỗ Thần, vẻ mặt lo lắng, “Bác sĩ, bạn em thật sự giả bộ sao? Nhưng thấy không giống, lần trước thì ‘nói mớ’ bên tai em, lần này thì trực tiếp trợn trắng mắt, lúc lôi kéo bạn em nói mê thì sắc mặt tái nhợt … bác sĩ, hay là cậu ấy bị tâm thần, hoặc là có chứng vọng tưởng gì đó?”

“Tâm thần?” Lỗ Thần mở bệnh án viết roẹt roẹt, khóe miệng gợi lên trào phúng, “Chứng vọng tưởng? Cậu ta sao?”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Cậu ta là não tàn không có thuốc chữa thì có! Các cậu đừng để ý nữa, cứ để cậu ta ở lại đây, để tôi gọi 120 tới đưa đến bệnh viện, chi phí cấp cứu thì để cậu ta tự trả!”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu rất muốn cười nhưng không thể cười được nên đành nhịn xuống. Từ trong túi lấy điện thoại ra, cậu cau mày, dáng vẻ sốt ruột, “Quả nhiên cậu ấy bị bệnh nghiêm trọng, phải gọi đến xe cứu thương, vậy để em gọi điện thoại, bác sĩ, vất vả anh rồi.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Lỗ Thần dịu xuống rất nhiều, khen ngợi nhìn cậu một cái, nói rằng, “Cậu là một sinh viên tốt bụng, có điều là quá dễ dàng dễ tin người khác! Lần trước không phải đã nhắc nhở cậu rồi sao? Có vài người tâm địa chín cong tám quẹo, cả ngày không biết vươn lên chỉ biết chơi mấy trò không đứng đắn, tố chất kiểu này cho dù học có tốt đi nữa cũng là mệnh khuân gạch!” (Chỉ những người ở tầng lớp thấp, làm công việc khó khăn và kiếm được ít tiền)

Vệ Tư Hàn bị coi nhẹ như vậy, trong lòng dâng lên tức giận, hô hấp có chút bất ổn, tay cũng không tự giác siết chặt.

“Cái kia …..” Hình Quan trùng hợp nhìn thấy, có chút 囧 giữ chặt tay Diệp Chi Châu, thấp giọng nói, “Đừng gọi 120, tớ vừa thấy tay y cử động …. Vị bạn học này, kiểu vui đùa giả bộ bị bệnh này không buồn cười đâu, cậu đừng đùa nữa, Tiểu Hàm còn lo lắng cho cậu như thế, cậu như vậy là hoàn toàn đạp lên tâm ý của người khác đó.”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Hình Quan cùng nhân vật chính giảm còn 70%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Vệ Tư Hàn đang siết tay liền thả lỏng ra, nhưng vẫn cứ nằm không động đậy.

Diệp Chi Châu nhịn không được thay đổi sắc mặt, Tư Hữu Càn là người âm hiểm như vậy, sao lại dạy con riêng thành bộ dáng ngu ngốc như thế này, ngay cả cậu cũng không đành lòng nhìn.

Lỗ Thần cười lạnh khinh thường, thấy Diệp Chi Châu để điện thoại di động xuống không gọi 120 nữa, liền tự đứng dậy đi đến bàn công tác, cầm lấy điện thoại bàn bắt đầu bấm số, sau khi đợi một lát rồi nói, “Alo, xin chào, nơi này là phòng y tế ở khu phía nam của B đại, có một sinh viên có thói quen té xỉu nhưng tôi không khám ra được bệnh gì, mọi người mau điều một chiếc xe tới chở cậu ta đi đi, đúng rồi, có thói quen té xỉu, mọi người nhớ làm kiểm tra toàn thân cho cậu ta, phải chọn hạng mục đắt nhất.” Nói xong cúp điện thoại, lại bắt đầu gọi cho phòng giáo vụ, “Alo, đây là phòng y tế, tôi muốn gọi điện thoại báo cho phụ huynh của một tân sinh viên khóa 201x, chuyên ngành máy tính, tên là Vệ Tư Hàn, đúng rồi, mọi người báo đi, tôi sẽ ghi chép lại …”

Cư nhiên còn muốn báo cho phụ huynh?! Vệ Tư Hàn đang hôn mê liền nóng nảy, dưới tình thế cấp bách lại chơi trò “từ từ tỉnh lại” não tàn một lần nữa, sau đó sợ hãi trực tiếp bổ nhào vào trên người Hình Quan, thanh âm mang theo một tia đáng thương run rẩy, “Tiểu Quan, nơi này là chỗ nào? Sao tớ lại ở đây… Ba mẹ tớ đâu?”

Lỗ Thần gọi điện thoại nhưng vẫn quan sát toàn bộ quá trình, Diệp Chi Châu không lời gì để nói nhìn trời, Hình Quan thì mang biểu tình vặn vẹo trực tiếp đẩy Vệ Tư Hàn từ trên người xuống, vẻ mặt táo bón, “Vị bạn học này, bác sĩ kia vốn không gọi điện thoại … nếu cậu tỉnh rồi thì tự mình đi đi, về sau đừng đùa như vậy nữa, rất phản cảm.”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Hình Quan cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Chịu tỉnh rồi sao?” Lỗ Thần bỏ điện thoại xuống, cười như không cười nhìn về phía Vệ Tư Hàn, “Giường ở phòng y tế có phải rất mềm không? Mùi thuốc sát trùng có phải cũng dễ ngửi lắm đúng không? Bạn học Vệ Tư Hàn, kỳ thật cậu thi nhầm trường đại học phải không, học viện điện ảnh ngay bên cạnh, muốn đi thì đi sớm đi.”

Vệ Tư Hàn xấu hổ đến mặt đỏ rần, nhẫn rồi lại nhẫn, cư nhiên nghẹn ra một câu, “Anh là ai thế? Thân là người làm giáo dục sao lại có thể nói chuyện với học sinh như vậy, không sợ bị khiếu nại sao?”

“Cậu muốn khiếu nại tôi?” Lỗ Thần giận dữ phản cười, “Xin mời đi khiếu nại, thấy rõ bảng tên của tôi chưa? Lại đây, nhìn cho kỹ vào.”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần cùng nhân vật chính giảm còn 10%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu kéo Hình Quan lui về phía sau, rời xa vòng chiến. Nhân vật chính có IQ như thế này, cậu có cảm giác mình không cần làm gì cả nhưng tỷ lệ yêu nhau của Lỗ Thần vẫn có thể tự giảm xuống. Cho nên trong kịch bản rốt cuộc là Lỗ Thần làm sao coi trọng nhân vật chính chứ … Bởi vì thấy y bị khi dễ, cho nên bùng nổ ý thức trách nhiệm sao ……

“Anh, sao anh lại có thái độ như vậy chứ!” Vệ Tư Hàn vừa xấu hổ vừa tức giận, thấy Hình Quan cùng Diệp Chi Châu “tự giác” thối lui đến góc phòng, vừa nhẹ nhàng thở ra lại vừa lúng túng, lại lo lắng không biết hai người có nhớ ra cái gì sau “lời nói mớ” của y không, trong lòng quýnh lên, tiếp tục trầm mặc xuống, con mắt ửng hồng nhìn Hình Quan, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Hình Quan run rẩy, nghiêng người tránh đi tầm mắt của y, nhỏ giọng nói, “Tiểu Hàm, sao bạn của cậu lại kỳ quái như vậy.”

Diệp Chi Châu giả bộ thở dài, “Có lẽ là do từ nhỏ sống trong gia đình có điều kiện không tốt lắm, lúc trung học lại mất mẹ … Y có kể qua ba y là thầy giáo trung học, có gánh nặng lớn lại bận rộn, cả ngày ở trường học không về nhà, anh trai thì lớn hơn y vài tuổi, cũng bận học rồi đi làm kiếm tiền sinh hoạt, không rảnh quản y ….. có lẽ là bị ngốc quá lâu, nên tâm lý xuất hiện vấn đề, thật đáng thương.”

Vệ Tư Hàn nghe vậy tức giận đến mặt đỏ lên, “Hàng giả, câm miệng lại!”

“Cậu mới là người câm miệng lại!” Hình Quan nghiêng người hung hăng trừng y một cái, vẻ mặt tức giận, tay cũng nắm chặt lại.

Vệ Tư Hàn bị hắn nhìn thì sợ hãi rụt cổ.

Lỗ Thần đứng ở một bên đột nhiên tiến lên túm cổ áo của y, mạnh mẽ kéo y đối mặt với mình, nụ cười lạnh trên mặt bị thay thế bằng sự nghiêm túc, tầm mắt chậm rãi đảo qua quần áo của y, ánh mắt càng lạnh lùng, “Ba cùng anh trai của cậu vì cậu khổ cực như vậy, còn cậu lại hồi báo bọn họ như vậy sao? Giả bộ bất tỉnh đùa giỡn bạn bè đùa giỡn thầy cô trong trường? Nhục mạ bạn học quan tâm cậu? Còn quần áo của cậu nữa, điều kiện gia đình không tốt, hửm?” Nói xong buông cổ áo y ra, lau tay, cũng lười liếc y, đi đến bên cạnh bàn chuẩn bị đổi ca, “Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ thông báo cho phụ huynh cùng trường học, chuẩn bị đi chịu phạt đi. Nơi này không phải là chỗ chơi đùa, tất cả đều đi ra ngoài đi.”

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, hồn kỳ thứ nhất đã lấy được, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu vội kéo Hình Quan đi ra ngoài, trong lòng có chút cảm thán. Thành công rồi! Trong mấy vị nam chủ, trừ bỏ Vệ Tùng Ninh, cũng chỉ có Lỗ Thần là có điều kiện kinh tế kém cỏi nhất. Những việc trải qua của hắn khá giống với Vệ Tư Hàn, đều là trung học mất mẹ, sau đó cha phải chống đỡ toàn bộ gia đình, nhưng thân thể cha của Lỗ Thần không tốt, cho nên cuộc sống gian nan hơn. Tuy rằng đã hết sức chống đỡ, nhưng cha Lỗ lại qua đời sau khi Lỗ Thần thi vào B đại, biết được việc này B đại liền miễn học phí cho Lỗ Thần, còn cho hắn học bổng cùng công việc trong trường, vì thế Lỗ Thần vẫn luôn cảm kích trường học, sau khi hoàn thành việc học cùng thực tập thì trở lại trường cũ, làm một bác sĩ bình thường.

Diệp Chi Châu hơi cảm thán, hiện tại cậu đã hiểu rõ vì sao Lỗ Thần lại sinh ra tình cảm với nhân vật chính, có lẽ là do từng trải qua những việc giống nhau đi?

Trong kịch bản, về sau Lỗ Thần vì muốn tranh nhân vật chính với mấy vị nam chủ, liền nhịn đau rời khỏi trường cũ, lưu lạc ra nước ngoài, cuối cùng trở thành một bác sĩ vô cùng thành công, tự mở bệnh viện, rồi trở thành viện trưởng ….. Cũng không biết lúc Lỗ Thần làm điều đó có hạnh phúc không nữa …… Chỉ hy vọng hiện tại hắn có thể làm chuyện mình muốn, có thể thoải mái tùy tâm hơn.

Vệ Tư Hàn vừa ra khỏi phòng y tế liền bỏ chạy, có lẽ là sốt ruột chuyện xử phạt cùng mời phụ huynh. Hình Quan nhìn y đã chạy xa, biểu tình khó coi giống như nuốt phải ruồi bọ, “Tiểu Hàm, thật sự không có việc gì sao? Loại người này vẫn nên giải quyết sớm thì tốt hơn.”

“Tạm thời không cần.” Diệp Chi Châu lắc đầu cự tuyệt, mắt nhìn đồng hồ, kéo hắn chạy tới cửa nam, “Cậu tới rất đúng lúc, tớ có việc muốn nói với cậu.” Chuyện của Tư gia sớm muộn gì cũng không giấu được, thay vì để Hình Quan nghe người khác kể lại, còn không bằng tự mình nói cho hắn biết chân tướng.

Tần Mạc chờ người có chút lo lắng, nhịn không được xuống xe muốn đi tìm người.

“Anh!” Diệp Chi Châu kéo Hình Quan chạy tới gần, phất tay chào hỏi, “Anh có thể chở tụi em đến một nơi không? Có việc gấp!”

Tần Mạc nhìn cậu chạy đến mặt đỏ bừng, khóe miệng cong lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười, chờ người chạy đến trước mặt thì đưa tay giúp cậu chỉnh tóc, “Vừa mới kêu anh là gì?”

Lúc này Diệp Chi Châu mới cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên né tránh tầm mắt của anh, kéo Hình Quan đến trước, “Đây là Hình Quan, là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với em, em muốn dẫn cậu ấy đến một nơi.”

Hình Quan bị bầu không khí thân mật giữa hai người làm cho vừa mê mang vừa cảnh giác, thấy bạn tốt giới thiệu đến mình, vội nghiêm túc ngăn ở trước người Diệp Chi Châu, nhìn về phía Tần Mạc, hướng anh vươn tay, “Chào anh, em là bạn tốt của Tiểu Hàm, xin hỏi anh là ……”

“Tần Mạc.” Tần Mạc bắt tay hắn, tầm mắt đảo qua bàn tay của Diệp Chi Châu đang nắm cánh tay của Hình Quan, ánh mắt giật giật, bổ sung thêm, “Người nhà của Tiểu Bảo.”

Người nhà của Tiểu Bảo? Ai là Tiểu Bảo? Hình Quan có chút mê mang.

“Được rồi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện.” Diệp Chi Châu lại kéo Hình Quan về, nhìn về phía Tần Mạc, tuy rằng ngại ngùng nhưng vẫn kiên trì xưng hô như trước, “Anh, có thể chở em đến một nơi không? Rất nhanh thôi.”

Tần Mạc lại nhìn bàn tay cậu kéo Hình Quan, nghiêng người mở cửa xe, nghiêng đầu, “Vào đi thôi.” Chờ Diệp Chi Châu bước vào thì anh bước lên chặn Hình Quan lại, chỉ chỉ phía trước, thản nhiên nói, “Cậu ngồi ghế phó đi.” Nói xong tự mình leo lên ghế sau, sau đó đóng cửa xe lại.

Lông mày Hình Quan giật giật, chậm rãi nắm chặt tay. Là ảo giác sao, sao hắn lại cảm thấy người ngoại quốc không biết từ đâu ra này có địch ý với hắn chứ?

Diệp Chi Châu dẫn Hình Quan đến một vùng núi ngoại ô – cũng là nơi bọn bắt cóc giấu người khi xưa.

“Hình Quan.” Cậu đứng trước đường lên núi, vươn tay ra với Hình Quan đang cau mày nghi hoặc, “Tự giới thiệu một chút, tớ là Tần Bảo, cha mẹ là người S thị, lúc năm tuổi bị Tư Hữu Càn đưa đến Tư gia, sau đó đổi tên thành Tư Hàm. Hiện tại, tớ sẽ dẫn cậu đi tìm Tư Hàn chân chính.”

Vẻ mặt Hình Quan khiếp sợ nhìn cậu, không tự giác lui về phía sau một bước, “Tiểu Hàm cậu đang nói gì thế, tớ không hiểu …..”

“Chắc cậu cũng từng hoài nghi phải không.” Cậu thu hồi tay, chỉ chỉ mặt mình, “Tuy rằng diện mạo tương tự, lời nói và việc làm cũng khá giống, nhưng thanh âm, khẩu âm nói chuyện, hành vi thói quen, còn có sở thích ….. Tất cả đều không giống đúng không? Bao gồm cả ký ức đã mất trước năm tuổi.”

Hình Quan bị cậu gợi lên hồi ức, hô hấp dần dần ồ ồ.

“Tớ không phải là Tư Hàn, mẹ của tớ là Chung Khả, là em gái của Chung Mẫn. Sau khi Tư Hàn chân chính mất tích, Tư Hữu Càn dẫn tớ từ cô nhi viện S thị trở về, rồi tẩy não tớ, cho tớ xem mấy cái video của Tư Hàn để bắt chước lời nói và việc làm của cậu ấy, sau đó đưa đến trước mặt mọi người, là dùng thân phận Tư Hàn.” Diệp Chi Châu nghiêng người, lộ ra đường lên núi, “Tư Hàn chân chính có khả năng vẫn còn ở trên ngọn núi này, cậu muốn lên tìm không?”

Biểu tình Hình Quan đổi rồi lại đổi, sau đó độc ác trừng cậu hồi lâu, cũng không quay đầu lại xông lên núi.

“Em xác định Tư Hàn vẫn còn trên núi?” Tần Mạc nhìn Hình Quan đã đi xa, ngữ khí có chút khó lường.

“Không xác định.” Cậu thu hồi tầm mắt, cũng nâng bước đi lên núi, “Nhưng trực giác của em nói rằng cậu ấy đang ở đây.” Loại suy đoán này gần như là phán cái chết cho Tư Hàn, nhưng tìm hiểu kịch bản nhiều lần như vậy, cậu không thể không tiếc nuối xác định, Tư Hàn chân chính, có lẽ sau khi bị bắt cóc đã chết rồi.

Khi đi học cậu cũng đã cân nhắc kịch bản lại một lần nữa, cũng khẳng định vụ bắt cóc là do Tư Hữu Càn cùng Phương Thục Hà giở trò quỷ. Lúc ấy ngọn núi hoang này là nơi tìm kiếm trọng điểm của cảnh sát, dưới áp lực của cấp trên, bọn họ điều tra rất gấp, nếu Tư Hàn bị Phương Thục Hà cùng Tư Hữu Càn giấu đi, như vậy bọn họ cơ bản không có cơ hội chuyển người ra chỗ khác dưới mí mắt cảnh sát. Về sau cảnh sát rút về hơn phân nửa, Phương Thục Hà chắc sẽ có cơ hội chuyển người đi, nhưng lúc ấy hơn phân nửa là Tư Hàn đã chết, nếu mạo hiểm hành động ngược lại sẽ gây chú ý tăng thêm nguy hiểm, lấy tính cách cẩn thận của vị thư kí kia cùng sự nhẫn tâm của Tư Hữu Càn, khả năng giấu Tư Hàn ở trên núi không quản tương đối cao hơn, dù sao sau khi cảnh sát rút đi, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Các loại suy đoán trong đầu bay tán loạn, cậu gọi Thông Thiên, sau đó nhanh chóng khuếch tán tinh thần lực, tận lực vây toàn bộ ngọn núi hoang lại.

Tần Mạc đi theo phía sau cậu đột nhiên đưa tay chạm vào trán, sau đó nghi hoặc nhìn xung quanh, ngay sau đó lại nhìn về Diệp Chi Châu, nhịn không được vươn tay muốn chạm vào cậu, nhưng lại thu tay về, nhíu mày đè cái trán, từ trong túi lấy ra một viên thuốc giảm đau nuốt xuống.

Một tấc rồi lại một tấc, tinh thần lực ôn hòa từ từ tiến vào trong núi, màn ảnh của Thông Thiên hóa thành vô số điểm sáng quấn quanh tinh thần lực, nổi lơ lửng trong rừng. Loại cảnh tượng này rất đẹp, đáng tiếc chỉ có một mình Diệp Chi Châu nhìn thấy.

Tinh thần lực ở trên người Hình Quan biểu hiện đối phương đã chạy tới nơi bọn bắt cóc đã từng giấu người, cậu liền yên tâm, tập trung tinh lực để tìm người.

Từ chạng vạng tìm đến đêm khuya, Hình Quan cũng từ trạng thái điên cuồng xúc động tỉnh táo lại, cả người chật vật đi tới bên cạnh Diệp Chi Châu, đầu cúi thấp, biểu tình trong bóng tối nhìn không rõ lắm. Diệp Chi Châu đang thong thả đi tới đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại nhìn Hình Quan một cái, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng cùng tiếc nuối.

Tuy rằng đã đoán được kết quả, nhưng khi cậu tìm được người rồi, cậu vẫn thấy đau buồn. Hình Quan dường như ý thức được cái gì, nâng mắt gắt gao nhìn cậu, hô hấp trở nên loạn nhịp, “Không, đừng có nhìn tớ như vậy, là cậu chưa tìm kĩ càng, cậu đang gạt tớ.”

Diệp Chi Châu thở dài, thu hồi tầm mắt tiến lên đẩy đám cỏ chặn đường ra, đi đến gần một cây đại thụ, tìm một cục đá có đầu nhọn, ngồi xổm xuống bắt đầu đào.

“Cậu muốn làm gì! Chỉ tùy tiện liếc mắt là có thể xác định được sao? Không cho phép cậu đào!”

Tần Mạc giữ chặt Hình Quan đang muốn xông lên, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý đang ở dưới chân núi.

Ngọn núi này tương đối gần khu dân cư, cách đó không xa là một rừng cây ăn quả, xa hơn nữa là chỗ công nhân đang sửa đường, hình như là có người nhận thầu mảnh đất này, muốn xây khu du lịch trong này.

Một giờ sau trợ lý đưa lên mấy cái xẻng, Hình Quan bị Tần Mạc đè lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều lập tức đoạt lấy một cái, tiến lên muốn đào.

“Đừng động.” Diệp Chi Châu vội ngăn hắn lại, bỏ cục đá qua một bên bắt đầu dùng tay xới đất.

Hình Quan vừa mới bình tĩnh lại một chút đại não lại bắt đầu sung huyết nóng lên, “Vì sao cậu lại ngăn tớ! Cậu có ý gì!”

Lúc này hố đã đào sâu được một thước, bên trong chi chít rễ cây, Diệp Chi Châu cơ hồ ghé nửa thân thể vào trong hố, sau khi cẩn thận gạt đất ra, cậu dừng lại, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Hình Quan hai mắt đã phiếm hồng, “Lúc cậu cùng cậu ấy tách ra, có phải cậu ấy mặc một cái áo sơ mi đội mũ màu cam không?”

Hình Quan dừng lại, mắt muốn nứt ra, không để ý Tần Mạc ngăn trở mạnh mẽ nhào qua, sau khi thấy rõ tình huống trong hố, thân thể cứng đờ, ngã quỵ trên mặt đất, “Tiểu Hàn …… sao cậu lại ở trong này, sao cậu lại ……” Hắn ôm đầu, khóc lên như một đứa trẻ.

Diệp Chi Châu đứng dậy, nhìn bộ xương nhỏ bị rễ cây đè lên, lấy điện thoại di động ra tìm số của Tư Việt, bấm gọi cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui