Lương Chúc Kế Hoạch Ngụy Trang Của Mã Văn Tài


Gương mặt chàng thiếu niên góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng lạnh lùng vô cùng, khí lạnh toát ra từ người cùng nét đẹp này thật không hợp chút nào.

Theo sau ngựa là một đoàn tùy tùng, khí thế của người này vượt xa gã công tử trước mặt.

Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là gương mặt của hắn.

Hắn thực sự đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt.

“Đòi làm lão đại, ngươi xứng sao?”
Chàng thiếu niên trên lưng ngựa nói với giọng ngạo mạn, chẳng coi gã kia ra gì.

Gã công tử giọng run rẩy, rõ ràng bị dọa cho khiếp sợ.

“Ngươi… ngươi là ai?”
Thiếu niên phóng ngựa tới, ánh mắt lạnh nhạt: “Mã Văn Tài, ở Hàng Châu!”
“Ta… Ta cảnh cáo ngươi, ta là Vương Lam Điền của Vương gia ở Thái Nguyên, nếu ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Vương gia ở Thái Nguyên sao?
Người ta vẫn nói hiện nay triều Tấn được chống đỡ bởi hai đại gia tộc, một trong số đó là Vương thị ở Lang Gia.

Còn Vương gia ở Thái Nguyên cũng quyền thế phi thường, ngang tầm với Vương thị ở Lang Gia.

Nghe thấy Vương Lam Điền tự giới thiệu, Mã Văn Tài chỉ khẽ cười lạnh, ngạo mạn, không chút khoan nhượng: “Bảo âm hồn của ngươi báo mộng cho cha ngươi, bảo ông ta đến tìm ta đi!”
Dứt lời, “vút” một tiếng, một mũi tên bay xé gió, nhắm thẳng vào mặt Vương Lam Điền.

Nhìn thấy mũi tên sắp bắn xuyên qua mũ Vương Lam Điền, chàng trai đứng bên quan sát cuối cùng cũng ra tay, trong nháy mắt, chém đứt mũi tên.

Tuy không ưa gì tên công tử bột này, nhưng cũng chưa đến mức lấy mạng.

Cái người tên Mã Văn Tài này ra tay quá độc ác, muốn dọa người cũng đâu cần phải dọa đến mức này.

Thiếu niên mang theo túi tên, một tay cầm cung, một tay nắm dây cương, đôi chân kẹp chặt bụng ngựa.


Con ngựa liền lập tức ngoan ngoãn, tĩnh lặng.

Khuôn mặt hắn đầy vẻ ngạo mạn, lạnh lùng nhìn đám đông trước cổng núi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người vừa ra tay.

Đôi mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào người ấy, vẻ mặt đầy vẻ không vui.

Ánh mắt giao nhau, Mã Văn Tài lạnh lùng nhìn chàng trai.

Chàng trai xoay kiếm, ánh mắt lạnh lẽo cũng nhìn lại Mã Văn Tài.

Ánh mắt đối đầu ngắn ngủi.

Sau vài giây, chàng trai cúi đầu, xoay lưng bước vào cổng núi.

Thiếu niên trên lưng ngựa, thuật bắn cung điêu luyện, phong thái hiên ngang.

Ra tay mạnh mẽ nhưng có chừng mực, Mã Văn Tài ở Hàng Châu, đúng là một nhân vật đáng nể.

Đôi mắt phượng ấy, không biết khi bắn tên trông sẽ đẹp đẽ đến nhường nào, khiến người ta không khỏi ganh tị đến phát điên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận