Lương Chúc Kế Hoạch Ngụy Trang Của Mã Văn Tài


Khi Mã Văn Tài cũng tiến vào cổng núi, đám sĩ tử đứng đó mới dám nói chuyện.

“Người vừa bắn tên quả thực quá ngông cuồng đi?” Một sĩ tử vẫn còn kinh hoàng, vừa nãy cậu ta đứng không xa, mũi tên đứt gãy rơi ngay sát chân.

“Nhỏ tiếng thôi! Hắn là con trai duy nhất của Thái thú Hàng Châu, tính khí kỳ quặc, không dễ chọc đâu!” Người khác thấy người nhà họ Mã còn chưa đi xa, khuyên răn.

Hàng Châu tuy nói là một nơi không lớn, nhưng phong cảnh hữu tình.

Vùng đất này đúng là rồng rắn lẫn lộn, không ít vương công quý tộc cũng định cư ở đây, làm Thái thú Hàng Châu tất nhiên không phải chuyện tầm thường.

“Tôi thấy, gã kia chắc chắn sẽ chịu khổ rồi, ha ha.



“Chọc phải Mã Văn Tài, hắn chắc chắn không dễ sống yên ổn.


Rời cổng núi, chàng trai bước đi xuyên từ học xá của phu tử đến quảng trường.

Là một người chạy việc ở Học Viện Ni Sơn, nàng làm việc vô cùng nhanh gọn.

Lúc này, Trần phu tử đang hoàn thành việc thu phí nhập học trước tượng Khổng Tử.

Trước tượng phu tử, các học trò đang xếp hàng dài chờ nộp tiền, chẳng bao lâu sau, người đứng đầu hàng liền vung tay, đóng học phí cho toàn bộ các học trò còn lại.

Người này chính là công tử nhà họ Mã, Mã Văn Tài, người vừa gây ấn tượng mạnh ở cổng núi.

Đám học trò không cần xếp hàng nữa, reo hò tản ra.


Dù gì không lợi dụng cũng là kẻ ngốc.

Chàng trai cũng phấn khởi, lập tức đến tìm Trần phu tử, nói đùa: “Phu tử, thêm cho tôi một cái tên nữa nhé.


Phụ trách ghi danh là Trần Tử Tuấn ngẩng lên, định quở trách, nhưng thấy xung quanh còn nhiều học trò khác, liền nhẹ giọng: “Cậu đến làm gì! Đừng nghĩ rằng viện trưởng cho cậu ở lại mà có thể phá luật lệ học viện! Một chữ cũng không biết mà còn nghĩ đến học ở Học Viện Ni Sơn, mơ mộng gì đây?”
Chàng trai không bực, nhếch miệng cười xấu xa: “Chẳng phải có người tốt bụng đóng học phí sao, không nhận tôi, tôi sẽ báo viện trưởng rằng phu tử bảo ta hối lộ xuống núi!”
Phu tử hoảng hốt, giật lấy túi đồ trong tay chàng trai nhưng không kéo nổi: “Hối lộ gì chứ! Bảo cậu đem chút quà xuống núi, vậy là hối lộ à! Thôi được rồi, mau đưa ta đồ!”
“Ghi tên cho tôi vào! Nghe giảng ké cũng được rồi.


Vậy là cả hai người đều nhượng bộ, đôi bên cùng có lợi.

Thấy phu tử viết hai chữ “Lâm Miểu” lên giấy, chàng trai mới buông tay, nói lời cảm ơn rồi quay lại thấy công tử nhà giàu đang nhìn mình không vui, hẳn là còn nhớ chuyện lúc nãy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận