Lương Chúc Kế Hoạch Ngụy Trang Của Mã Văn Tài


Lâm Miểu nở nụ cười với người đối diện.

Cùng là học trò, nhưng vị công tử ngạo mạn kia chỉ khẽ cúi đầu đáp lễ, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt, sải bước dài mà đi.

Đẹp trai thì giỏi lắm sao chứ!
Làm cái vẻ mặt lạnh lùng đó cho ai xem!
Lâm Miểu quệt miệng, đổi sang vẻ mặt lạnh lùng rồi đi đến buổi lễ tế Khổng.

Những năm gần đây, nước Tấn tuy có thịnh hành vài loại học vấn thần bí, nhưng nếu muốn vào triều làm quan, học vấn chính thống vẫn là Nho học.

Những học trò đến học ở Ni Sơn, việc đầu tiên khi nhập học là phải bái kiến đại nho, Khổng Tử.

Nếu không thì không được xem là đã vào học.

Buổi lễ tế Khổng rất nhanh kết thúc, Lâm Miểu hòa vào dòng người đi về phía hậu viện.

Mọi người dừng lại trước bảng thông báo phân phòng, lúc này phu nhân viện trưởng đang dán danh sách phân phòng lên.

Ban đầu nàng được lưu lại với thân phận khách, giờ thì đã thành học trò rồi.

Phu nhân viện trưởng đứng trước đám đông, nhẹ giọng nói: “Chỗ ở sẽ được sắp xếp chung, hai người một phòng.



Lâm Miểu chen lên phía trước: “Phòng số 10, cùng… Tần Kinh Sinh chung phòng.


Phòng số 10, Lâm Miểu hồi tưởng, là một chỗ yên tĩnh, cũng không tệ, chỉ là chưa biết Tần Kinh Sinh là người như thế nào.

Lâm Miểu vừa tìm thấy tên mình, đám học trò xung quanh đã bắt đầu cãi nhau.

Đám con em sĩ tộc này, ở nhà vốn được người ta nâng niu chiều chuộng, bây giờ phải ở chung phòng với người khác, bọn họ chưa từng chịu cảnh ấm ức này bao giờ.

“Phu nhân, phu nhân, em muốn một phòng một người!”
“Em cũng vậy!”
“Còn em nữa!”
Lâm Miểu thấy buồn cười, nếu Ni Sơn có điều kiện một người một phòng, cần gì phải để đám phiền phức này tụ lại với nhau, chẳng phải tự chuốc thêm phiền toái à?
Phu nhân viện trưởng vốn tính tình ôn hòa, lời nói càng dịu dàng, không cách nào từ chối những học trò này, đành nhíu mày nhìn về phía một học trò đứng phía trước.

“Em muốn một phòng một người, lý do là gì?”
Thiếu niên áo lam đứng nghiêm chỉnh, bắt đầu đưa ra lý do của mình.

“Thứ nhất, em đóng tiền nhiều nhất, thứ hai, phòng ở đây nhỏ hơn phòng ngủ ở nhà em rất nhiều, sao có thể ở vừa hai người.



Đúng là vị công tử giàu có họ Mã.

Lâm Miểu liếc mắt một cái, cười nhỏ: “Đúng là tiểu thư đỏng đảnh.


Giọng tuy nhỏ, nhưng cũng không ít người nghe thấy.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng, lờ mờ tỏ ý thù địch.

Chẳng lẽ Học Viện Ni Sơn chỉ có mỗi mình nàng là học trò ngoan ngoãn sao? Cứ thế thì chẳng phải những người yêu cầu ở một mình như họ trông có vẻ kiêu căng, ngang ngược à?
Lâm Miểu đón nhận ánh mắt không thiện cảm từ tứ phía, quay đầu nhìn một vòng, đáp lại bằng ánh mắt tương tự.

Còn khi nhìn đến tên nhà giàu đó, nàng vẫn nhếch môi cười.

Dù sao thì ăn của người ta cũng phải mềm mỏng một chút.

Chẳng qua có vẻ như Mã Văn Tài cực kỳ khó chịu với nàng.

Là con trai duy nhất của Thái thú Hàng Châu, tính tình đúng là kiêu căng hết mức.

Phu nhân viện trưởng dịu dàng dễ bị bắt nạt, có điều viện trưởng vừa nghe thấy tiếng lập tức lập tức tới bảo vệ vợ thì lại không phải là người dễ chọc.

Đám gà con này gặp phải con hổ lớn viện trưởng này, chẳng phải sẽ rụt cổ lại nghe lời sao.

Ngày mai là ngày đầu tiên nhập học, Lâm Miểu vẫn chưa biết, với tư cách là tai mắt của hoàng đế, đối tượng cần giám sát của cô là ai.

Nàng đến đây đâu phải để học.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận