Lương mẫu vội vàng đi ra, tiếp nhận công văn. Nhìn thấy công văn đỏ au, Lương mẫu rơi lệ đầy mặt. Lau khô nước mắt, vội vàng đang cầm công văn vào nhà, muốn nhanh cho Lương Sơn Bá xem.
“Sơn bá, ngươi xem xem, của ngươi đệ tam danh, là Thám Hoa.” Lương mẫu đối với Lương Sơn Bá đang mê man mà nói. Chính là trên giường Lương Sơn Bá như trước là lẳng lặng nằm, nếu không biết hơi thở còn mỏng manh, thực làm cho người ta nghĩ hắn mất.
“Sơn Bá, Sơn Bá...” Lương mẫu đau khóc. Mai Di bồi ở bên cạnh, yên lặng rơi lệ. Lương Sơn Bá tuy rằng mê man, nhưng kỳ thật vẫn là có ý thức. Hắn nghe được mẫu thân tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn trước mắt một mảnh đen tối, không thể mở mắt, cũng vô pháp phát ra tiếng. Hắn kỳ thật nghĩ muốn đối mẫu thâni: “Nương, ngươi không cần thương tâm, Sơn Bá sẽ không rời ngươi.”
Mã Văn Tài cũng phải được công văn, được giải Nguyên. Sau đó cưỡi ngựa vội vàng đi tới Lương gia. Xuống ngựa, liền thẳng đến phòng Lương Sơn Bá. Đã thấy Lương mẫu cùng Mai Di đang khóc, mà Lương Sơn Bá lẳng lặng nằm. Mã Văn Tài nội tâm căng thẳng, che ngực, nhẹ nhàng tiêu sái đến trước giường, thật cẩn thận kêu: “Đại ca, đại ca.”
Y không có dũng khí hỏi, không có dũng khí thử. Gắt gao cầm tay Lương Sơn Bá,nước mắt chảy xuống. Hắn không thể tin được, đại ca cứ như vậy đi rồi.”Đại ca, đại ca!” Một tiếng lại một tiếng cúi đầu gọi.
Lương Sơn Ba nghe được tiếng Mã Văn Tài, nghe được tiếng khóc của mẫu thân. Hắn hao hết khí lực, tránh khỏi trói buộc, cũng chỉ là giật giật tay bị nắm chặt.
“Đại ca! Ngươi nghe được chúng ta nói chuyện đúng không?” Mã Văn Tài kinh hỉ, Lương Sơn Bá lại giật giật ngón tay.
“Đại ca!” Mã Văn Tài kích động mà lệ tràn ra, ngươi quả nhiên không đợi ta.
Lương mẫu cũng là vui vẻ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sơn Bá, Sơn Bá! Ngươi trung Thám Hoa. Thật sự là lợi hại!”
“Nương, đừng khóc.” Lương Sơn Bá nói ở trong lòng, ta không muốn thấy các ngươi thương tâm. Trong bóng đêm, bởi vì nghĩ đến các ngươi, cho nên không cần cô độc. Không cần thương tâm, bởi vì tâm ta sẽ vẫn làm bạn các ngươi.
Tới ban đêm, Lương Sơn Bá ngược lại tỉnh lại, lần này tinh thần nhưng thật ra tốt lắm. Mã Văn Tài ngay tại bên người Lương Sơn Bá, nhìn Lương Sơn Bá tỉnh lại, thập phần vui vẻ. Lương Sơn Bá cảm thấy được thập phần thoải mái, thầm nghĩ: này chẳng lẽ gọi là hồi quang phản chiếu?
“Nhị đệ, ngươi đi gọi nương tới, ta nghĩ thừa dịp thanh tỉnh, cùng nàng trò chuyện.”
“Hiện tại đã khuya, ngày mai rồi nói sau.” Mã Văn Tài nói. Y nhưng thật ra không thoát khỏi suy nghĩ.
“Ta không biết có thể hay không đợi cho tới ngày mai.”
“Ta không cho phép ngươi nói như vậy.”
“Nhị đệ. Ngươi không cần như vậy, ta sẽ khổ sở. Luôn phải đối mặt.” Lương Sơn Bá than nhẹ.
“Không cần rời đi ta, đừng nói lời này làm cho ta tan nát trong lòng.”
“Thực xin lỗi, không cần khổ sở.” Lương Sơn Bá lôi kéo tay Mã Văn Tài.
“Ta đi kêu bá mẫu.” Mã Văn Tài không muốn Lương Sơn Bá thấy y rơi lệ, liền rút tay bị Lương Sơn Bá cầm, đứng dậy hướng ra phía ngoài. Gọi Lương mẫu.
“Nương!” Lương Sơn Bá kéo tay mẫu thân.
“Sơn Bá.” Lương mẫu cũng cầm tay Lương Sơn Bá.
“Mới trước đây, luôn nắm tay mẹ. Dần dần mà trưởng thành, cũng rất ít nắm tay của ngài nữa.” Lương Sơn Bá cảm thán.”Sơn Bá, ngươi vẫn là niềm tự hào của mẹ.” Lương mẫu nói.
“Là ta bất hiếu, còn không có hảo hảo hiếu kính ngài, lại rời đi ngài, làm ngài thương tâm. Nếu có kiếp sau, nhất định còn muốn làm đứa nhỏ của ngài, hảo hảo hiếu thuận ngài.” Lương Sơn Bá nói thâm tình.
“Sơn bá. Ngươi vẫn là hảo hài tử.” Lương mẫu rơi lệ đầy mặt.
“Nương, không cần thương tâm, nếu không con sẽ càng thêm khổ sở.” Lương Sơn Bá lấy tay nhẹ nhàng chà lau nước mắt Lương mẫu chảy xuống.
“Sơn Bá!” Lương mẫu không biết nên nói cái gì, chính là thì thào kêu tên của hắn.
“Về sau, liền do Văn Tài tới chiếu cố ngài. Có hắn ở, ta cũng yên tâm. Ngài liền đem hắn trở thành ta, ta sẽ vẫn bồi ở bên người ngài.” “Ngươi yên tâm, nương sẽ hảo hảo! Nương cả đời này, trải qua rất nhiều sự. Còn trẻ, mất đi cha ngươi, hiện tại lại mất đi ngươi. Nương vẫn hảo hảo sống, cùng các ngươi sống.” Lương mẫu nói.
“Nương!” Một chữ, cũng thiên ngôn vạn ngữ.
Lương Sơn Bá đang ngủ, từ nay về sau không có tỉnh lại.
“Ai! Tuổi còn trẻ, đáng thương a.”
“Ai nói không phải đâu.”
“Mới vừa đậu Thám Hoa, ai! Đáng tiếc...”
“Thật đáng thương...”
“Thực đáng tiếc, tráng niên sớm thệ a.”
...... Mọi người đều nghị luận, nhưng thật ra thiệt tình cảm thấy được khổ sở.
Dù sao Lương Sơn bá tính tình ôn hòa, người gặp người thích.Tiễn đưa Lương Sơn Bá, kế tiếp không vài ngày, đó là Mã Văn Tài cùng Chúc Anh Đài thành thân.
Mã Văn Tài cùng Chúc Anh Đài làm sao có tâm tình kết hôn, giống rối gỗ, tùy ý người khác đùa nghịch. Mã Văn Tài trong lòng nhớ thương đối hửa hẹn của Lương Sơn Bá, đành phải nhịn xuống thương tâm, cường đánh tinh thần.
Giờ lành phía trước, đem kiệu hoa đưa tới Chúc gia. Song phương cha mẹ nhưng thật ra vui vẻ, một bên vui mừng nữ nhân xuất giá, một bên vui mừng đứa con cưới vợ. Loa, kèn thanh thanh lọt vào tai, rõ ràng thổi trúng là vui khúc, nhưng là Mã Văn Tài cảm thấy phiền lòng, Chúc Anh Đài cũng là tâm phiền ý loạn.
Tới canh tân nương nhập kiệu, lại sinh biến cố. Một vị quan binh mô dạng, kỵ mã chạy vội đến, nhìn Chúc viên ngoại cùng Chúc phu nhân, cũng không quản trường hợp như thế nào, nói: “Chúc Anh Kiệt ở một lần trong khi giao chiến, vi cứu chiến hữu, bất hạnh hy sinh, thỉnh nén bi thương.”
Này quả thực là một đạo tình thiên phích lịch, vốn một đoàn Chúc gia náo nhiệt, nhất thời an tĩnh lại. Chúc phu nhân nhưng thật ra trước hết trấn định xuống. Nàng mất đi một đứa con, tâm tự nhiên có máu.
Chính là nữ nhân hôm nay lập gia đình, đã nhập kiệu hoa, bỏ qua giờ lành, nhưng thật ra sẽ ảnh hưởng hạnh phúc cả đời nữ nhân. Cho nên nàng lau khô nước mắt đối Mã Văn Tài: “Giờ lành đã đến, các ngươi đi thôi.”
Mã Văn Tài khó hiểu, như vậy, còn muốn tiếp tục sao?
Bà mối nói: “Tân nương đã nhập kiệu. Khai cung không có quay đầu lại tiến, Chúc phu nhân cũng là suy nghĩ cho các ngươi, chúng ta đi thôi, Mã công tử.” Chỉ khởi kiệu. Trong kiệu Chúc Anh Đài là vẻ mặt tuyệt vọng cùng tĩnh mịch.
Kiệu hoa đi qua mộ Lương Sơn Bá, nổi lên một trận gió. Mã Văn Tài ở trên ngựa, thâm tình nhìn phía đó. Chúc Anh Đài cũng theo trong kiệu đi ra, chính là hồng khăn voan* còn tại.
*khăn voan: khăn trùm của cô dâu bên TQ.
“Nhị ca! Chúng ta đi gặp đại ca đi.” Nói xong tự cố tự đi. Còn chưa tới trước bia mộ Lương Sơn Bá, liền một đầu ngã xuống. Mã Văn Tài vội vàng kéo lại, lại phát hiện Chúc Anh Đài khí tuyệt bỏ mình.
“Anh Đài!” Tam như bị xé ra. Đả kích này quá lớn, Mã Văn Tài dĩ nhiên không chịu nổi, một ngụm máu tươi phun ra.
“Nhị đệ.” Có cái gì ôm chính mình, còn kêu tên mình.
“Ngươi là ai?” Nhìn nam tử xa lạ hỏi.
“Ta là đại ca, Lương Sơn Bá, chính là người trong mộ kia.”
“?”
“Ta có thể giải thích.”Nam tử xa lạ mỉm cười.”Ta vốn là thần tiên trên trời, hạ phàm lịch lãm, hiện giờ công đức viên mãn, liền khôi phục bản tôn.”
Chỉ thấy hắn khinh phất ống tay áo, Chúc Anh Đài liền hóa thành con bướm, lại theo trong tay áo thả ra mặt khác một con bướm khác. Hai con bướm liền ngươi truy ta đuổi, bay về phía xa xa.
“Chuyện này là sao?” Mã Văn Tài trong lòng khó tin, muốn hóa thành con bướm giống Chúc Anh Đài sao.
“Anh Đài cùng bát ca yêu nhau, ở thế gian không có kết quả, cho bọn họ hóa thành bướm, có đôi có cặp đi. Về phần ta và ngươi, chúng ta vốn chính là một đôi, chính là đắc tội ngọc đế, cho nên bị đến thế gian ăn một phen đau khổ.”
“Thật sự, ở trên trời nam nam có thể yêu nhau.”
“Đó là, ngươi đến lúc đó viên mãn lúc sau sẽ biết.”
“Khi nào thì?”
“Chính là thân thể của ngươi chết đi.”
“Này không đơn giản!” Mã Văn Tài nói.
“Ai! Ngươi cũng đừng quên ngươi đáp ứng ta cái gì a.”
“Ta không quên, ta hảo vui vẻ.”
“Chỉ có ngươi xem đến ta, cho nên không cần biểu hiện rõ ràng như vậy.” Mỗ thần tiên nhắc nhở.
“Biết.” Mã Văn Tài từ nay về sau chung quy chưa lập gia đình. Chính là thường xuyên lại đối với không khí cười, cười thực ôn nhu. Người khác đều nói hắn điên rồi, thần trí không rõ.
Nhưng là, hắn đem Lương mẫu, Mã Thái Thú cùng Mã phu nhân chiếu cố tốt lắm, hưởng hết tuổi thọ, sống thọ và chết tại nhà. Theo sau Mã Văn Tài cũng liền tiêu thất.”Đại ca, ta hảo yêu ngươi a.”
“Ta cũng vậy.”
“Tái làm một lần đi!”
Hắc hắc...
“Ngươi...”
( Cái kết làm ta muốn hộc máu nhất trên đời =v=, chỉa chỉa dao bà tác giả)