Vương Lam Điền lập tức đỏ mặt tía tai, chỉ vào Lương Nguyệt nói: “Ngươi… ngươi chờ đó cho ta!”
“Vương Lam Điền, đây là thư viện, ngươi không được vô lễ với A Việt!” Tuân Cự Bá rất ra mặt bảo vệ Lương Nguyệt, hắn biết rõ dù Lương Nguyệt có đối xử với Vương Lam Điền như thế nào, thì ân oán giữa hai người đã kết từ trước cổng núi rồi.
Không phải sao, Lương Sơn Bá lấy ơn báo oán, tên Vương Lam Điền này không những không biết ơn, ngược lại còn ra sức chế giễu Lương Sơn Bá.
Lương Nguyệt cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên mới không khách sáo với Vương Lam Điền.
Nếu không, nàng cũng không muốn quá phô trương.
Dù sao, nàng vẫn luôn thích cuộc sống bình yên.
Hiện tại, nàng đã thành công dời sự chú ý của mọi người sang Vương Lam Điền, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn Vương Lam Điền sải bước đi về phía mình, sau đó hung hăng hất tay áo.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Vương Lam Điền chỉ hất tay áo một cái rồi thôi, lúc đi đến hai bậc thang cuối cùng, hắn ta đang quay đầu trừng mắt nhìn Lương Nguyệt, thì đột nhiên bị ngã nhào!
Không chỉ ngã phịch xuống đất, hắn ta còn giãy dụa hai cái.
Mọi người đều cười nghiêng ngả, Lương Nguyệt cũng không nhịn được mím môi cười.
Vương Lam Điền cảm thấy xấu hổ và tức giận, vội vàng chuồn mất.
Lương Nguyệt cười một lúc, sau đó kìm nén nụ cười, bởi vì nàng vô tình nhìn thấy Mã Văn Tài - người mà nàng vẫn luôn chú ý - lúc này đang cười lạnh, ánh mắt cao ngạo như đang khinh thường chúng sinh.
Trong lòng Lương Nguyệt không khỏi suy đoán, rốt cuộc Mã Văn Tài mà nàng gặp được là người như thế nào… Hắn không hề giống loại công tử bột như Vương Lam Điền…
Nhưng nếu nói hắn không phải là công tử bột, vậy thì rõ ràng hắn cũng ỷ thế hiếp người, thậm chí còn không xem mạng người ra gì…
Như nhận ra ánh mắt của Lương Nguyệt, Mã Văn Tài nhìn thẳng về phía nàng, trong mắt lóe lên tia sắc bén và tìm tòi nghiên cứu.
Lương Nguyệt nhìn hắn một lúc, sau đó liền dời mắt đi chỗ khác một cách tự nhiên.
Nhưng kết quả là cho đến tận lúc phân phòng, Mã Văn Tài vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát nàng…
Sư mẫu đã sớm phân phòng xong, danh sách đều được dán trên bảng thông báo.
Lương Nguyệt lập tức tìm kiếm tên của Lương Sơn Bá trong đám đông, quả nhiên nhìn thấy hắn được phân chung phòng với Chúc Anh Đài, nàng không khỏi thầm nghĩ, xem ra mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng cốt truyện…
Hình như ngoại trừ nàng là người ngoài cuộc, mọi chuyện đều đang đâu vào đấy…
“A Việt, thật đáng tiếc, chúng ta không được ở chung phòng.
” Tuân Cự Bá bên cạnh tiếc nuối nói.
Lương Nguyệt lập tức hoàn hồn, thầm mắng bản thân, người ngoài cuộc cái gì chứ, hiện tại xem ra phòng ở rõ ràng là hai người một phòng, Lương Sơn Bá là đồ ngốc, Chúc Anh Đài ở chung phòng với hắn thì sẽ không chịu thiệt thòi gì, còn nàng… nàng ở chung với ai đây?!
Nàng vội vàng tìm kiếm tên của mình.
Tuân Cự Bá thấy nàng mặt đầy nghi hoặc, liền biết nàng lại ngẩn người, bèn chỉ về một hướng, nói: “A Việt, đệ ở chung phòng với Mã Văn Tài.
”
Lương Nguyệt kinh ngạc nhìn hai cái tên được viết bằng mực đen trên bảng: Mã Văn Tài, Lương Việt…
****
Lương Nguyệt lập tức quay đầu nhìn Mã Văn Tài, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Hai mắt chạm nhau, hắn nhướng mày, không nhìn ra được biểu cảm gì!
Lương Nguyệt lúc này càng thêm phức tạp, lại nghe bên kia Lương - Chúc không biết nói gì đó, Chúc Anh Đài lên tiếng: “Sư mẫu! Ta muốn ở một mình!”
“Sư mẫu! Ta cũng muốn ở một mình!” Lương Nguyệt không cần suy nghĩ liền lên tiếng.
Sư mẫu nhíu mày, nói: “Chúc Anh Đài, chẳng phải quan hệ của ngươi và Lương Sơn Bá rất tốt sao? Sao lại muốn ở một mình?”
“Ta …” Chúc Anh Đài đương nhiên không thể nói mình là nữ tử, ấp a ấp úng hồi lâu.
Mã Văn Tài vẫn luôn nhìn chằm chằm Lương Nguyệt từ sau khi nàng lên tiếng, lúc này cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Sư mẫu, ta cũng muốn ở một mình.
”