Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-niên hạ công X Bác sĩ-nói một đằng làm một nẻo-dễ mềm lòng thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 14.
Sau khi Lương Đa tốt nghiệp thì không còn đi vào căn tin trường đại học nữa, trước kia lúc đi học anh thường trách móc căn tin không có nhiều món đa dạng, hương vị bình thường mà đắt tiền, nhưng khi những sinh viên không biết đủ ấy tốt nghiệp xong bước vào xã hội, bắt đầu tự tay kiếm tiền mới biết căn tin trường quả là thiên đường.
Khi ấy 11 tệ một đĩa mì gà nhỏ còn bị bọn họ móc mỉa đắt như vàng, tốt nghiệp rồi, 11 tệ còn không mua được một tô mì không.
(*) 11 Nhân dân tệ ≈ 39000 Việt Nam đồng
Hoài niệm, thật sự khá hoài niệm căn tin trường.
Lương Đa dạo hai vòng, thức ăn thì chưa mua được nhưng anh đã mua cho mình một ly trà sữa trước.
Trà sữa trong căn tin trường này cũng được, chỉ 8 tệ một ly, Lương Đa quyết định sau này mỗi tuần ít nhất phải đậu xe ở đây một lần, hoặc nói, mỗi tuần ít nhất phải đến đây uống một ly trà sữa.
(*) 8 Nhân dân tệ ≈ 28000 Việt Nam đồng
Lương Đa uống trà sữa tâm trạng rất tốt, anh nghĩ sinh nhật thì nên ăn mì, tuy không phải mì trường thọ nhưng có thể giả vờ xem là vậy, miễn là nó ăn ngon.
Lương Đa đi lắc lư đến trước một quầy bán mì, gọi bát mì thịt bò còn bảo người ta bỏ thêm hai quả trứng chần, ông chủ quầy hàng nhập thẳng giá tiền vào máy quét thẻ ăn, Lương Đa hỏi: "Có thể quẹt thẻ thanh toán không ạ? Hoặc tiền mặt cũng được."
Ông chủ lạnh lùng liếc nhìn anh: "Không được."
"Vì sao?" Vì sao không được? Mới mua trà sữa được mà!
Lương Đa chỉ vào trà sữa: "Sao quầy của chú kia thì được?"
"Quầy anh ta là quầy tư nhân, quầy chúng tôi là quầy công." Ông chủ vẫn lạnh lùng, "Chỉ có thể quét thẻ ăn."
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lương Đa hơi cau mày, tính cầu cứu sinh viên gần đây.
Nhắc cũng khéo, anh vừa quay người muốn tìm ai đó, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Hàn và bạn cùng phòng của cậu vừa cười vừa nói đi vào cổng căn tin.
Duyên phận.
Số mệnh.
Lần đầu tiên Lương Đa thấy có duyên với Tưởng Hàn là chuyện tốt.
"Tưởng Hàn!" Lương Đa không chút ngại ngần, một tay cầm trà sữa bảo bối của mình một tay giơ lên vẫy vẫy.
Tưởng Hàn nghe thấy giọng của Lương Đa thì hơi ngớ ra, tưởng mình nghe lầm, kết quả nhìn sang theo tiếng gọi thì thật sự thấy bác sĩ Lương mấy ngày không gặp.
Từ lần ăn chực bữa cơm ở phòng khám bệnh của Lương Đa đến nay đã mấy ngày Tưởng Hàn không trêu ghẹo gì Lương Đa, không phải không muốn mà là không dám.
Cậu vẫn luôn cảm thấy có tà niệm với trai thẳng không khác nào tự tìm đường chết, Tưởng Hàn sống vui sống khỏe, cậu không hề muốn tìm đường chết.
Nhưng đối phương tự dâng đến cửa lại là chuyện khác.
"Ơ! Bác sĩ Lương!" Người nói không phải Tưởng Hàn mà là bạn cùng phòng của Tưởng Hàn, tên này còn nhiệt tình hơn cả Tưởng Hàn.
Hai vóc dáng cao to rảo bước về phía Lương Đa, Lương Đa vốn dĩ không phải thấp bé nhưng tự dưng anh thấy như bị chặn ánh sáng.
"Sao anh đến đây?" Tưởng Hàn ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, "Đi ăn à?"
"Không phải thế thì sao nữa?" Lương Đa cười, "Lát nói sau, giúp anh chuyện này."
Lương Đa chỉ vào máy quét thẻ ăn, ông chủ quầy hàng cũng đợi mất kiên nhẫn rồi.
Tưởng Hàn nhìn thì hiểu ngay, lập tức quét thẻ.
Cậu bỗng hiểu lý do vì sao có người thích mua đồ cho người trong lòng, cảm giác thành tựu ấy thật sự khá là sung sướng —— Dù cậu chỉ bỏ ra có mười mấy tệ.
"Cảm ơn em," Mì của Lương Đa cuối cùng cũng vào nồi, tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống, "Nào nào nào, anh bắn Wechat cho em."
Tưởng Hàn tính nói không cần, một bát mì thôi mà, mình mời khách.
Nhưng cậu chợt nhận ra không thể nói thế, đây không phải cơ hội trùng hợp để thêm Wechat sao.
Trước đó Tưởng Hàn lén lút lưu dãy số điện thoại của Lương Đa khi đối phương dắt bà cụ về nhà, nhưng để bản thân không bị xem là biến thái, cậu vẫn không dám liên lạc thậm chí không dám thêm Wechat.
Giờ thì ngon rồi, có lý do chính đáng.
Thế mà Lương Đa lanh trí biết bao, không cho Tưởng Hàn cơ hội thêm Wechat của mình, Tưởng Hàn bảo anh quét mã QR kết bạn mà Lương Đa lại nói là: "Không cần phiền phức vậy đâu, em bấm vào chuyển tiền thì có thể trực tiếp chuyển khoản."
Tưởng Hàn thật sự muốn cà khịa hóa ra bác sĩ Lương độc thân nhờ thực lực.
Tưởng Hàn nhịn không nổi bèn tỏ thái độ thẳng thắn: "Bác sĩ Lương à, em nghĩ là hai chúng ta có thể thêm Wechat nhau..."
Lương Đa quen miệng hút trà sữa, anh chuẩn bị mã QR để trả tiền, nghe cậu nói thì hơi lúng túng.
Theo lý thuyết, muốn thêm Wechat của bác sĩ Lương rất khó, cực khó, siêu khó.
Mặc dù thường ngày Lương Đa không hay đăng khoảnh khắc cũng không có bí mật nhỏ nào nhưng sẽ không dễ dàng kết bạn, trong danh sách toàn là bạn học cũ và các bệnh nhân quen thường đến khám bệnh, những ông bà cô chú chỉ cần biết sử dụng điện thoại thông minh đều sẽ thêm Wechat của anh, mọi người có bệnh nhẹ hoặc đi đứng bất tiện không thể đến phòng khám thường xuyên thì anh sẽ thêm Wechat để trả lời các câu hỏi, ngoài những người đó ra cũng chỉ còn mỗi Quản Tiêu.
(*) Trong Wechat ver Việt, người ta để là "khoảnh khắc" nên từ giờ mình cũng sẽ để là khoảnh khắc.
Anh tính từ chối theo thói quen nhưng nghĩ bản thân vừa được người ta giúp đỡ, bạn học của Tưởng Hàn còn đứng đây nhìn, nếu mình từ chối sẽ làm đối phương mất mặt.
Kết bạn thì kết bạn thôi, phá lệ.
Lương Đa cười, cười đến độ chân thành: "Được, không thành vấn đề."
Anh ngoan ngoãn quét QR kết bạn.
Tên Wechat của Lương Đa là tên thật, cũng tiện cho bệnh nhân tìm anh, còn Tưởng Hàn...!
"Anh Tưởng ra ngoài chơi dao phóng lợn." Trên mặt Lương Đa đầy vẻ nghi ngờ.
Cậu nhóc được ghê nhỉ, tuổi còn trẻ mà đầy tham vọng, có triển vọng.
Tưởng Hàn ngượng ngùng, sớm biết hôm nay có thể thêm Wechat của bác sĩ Lương thì đáng lẽ cậu đã cái tên Wechat khác có khí chất rồi.
Nhưng dù nói thế nào thì cũng thêm Wechat rồi.
Lương Đa lập tức chuyển phong bao đỏ cho Tưởng Hàn, anh không thể thiếu người ta.
"Bác sĩ Lương, anh đi một mình ạ?"
Bạn cùng phòng tìm đồ ăn, Tưởng Hàn nghĩ cách mở lời xem xem có thể ăn cùng với Lương Đa không.
"Ừ," Lương Đa đáp, "Căn tin trường các em trông có vẻ cũng ngon."
"Tạm được, nhưng ngày nào cũng ăn sẽ chán," Tưởng Hàn vừa nghe anh đến môt mình thì lập tức nói với ông chủ quầy ăn, "Chú ơi cho cháu tô mì thịt bò."
Trùng hợp ghê ta, bác sĩ Lương cũng gọi một tô mì bò, nhưng mà có thêm hai quả trứng chần.
Ăn khỏe mà, biết sao được.
Ghép bàn dường như trở thành việc hiển nhiên, với Lương Đa, sinh nhật mà không phải ăn mì một mình xem như là chuyện tốt.
Lương Đa không nói Tưởng Hàn biết hôm nay là sinh nhật mình, không cần thiết, mọi người cùng ăn một bữa, tán gẫu đôi câu là tốt rồi.
Bình thường Tưởng Hàn là tên lắm lời, đặc biệt là khi ở cạnh bạn cùng phòng, nói nhiều chịu không nổi, cả hai một hát một bè làm bác sĩ Lương có thể nói là hài lòng, bữa mì này ăn rất vui vẻ, cười đến mức cơ mặt mỏi nhừ.
Thật ra Lương Đa cười mỗi ngày, nụ cười nghề nghiệp, thiên thần áo trắng cơ mà.
Nhưng kiểu cười ấy càng cười nhiều thì áp lực không những không giảm mà còn tăng, không như ngày hôm nay hiếm khi vui vẻ thế này.
Có thể gặp được người thú vị có khả năng làm bản thân phát ra tiếng cười to từ tận đáy lòng đúng là không dễ, Lương Đa không nhớ lần cuối mình có thể cười bất chấp hình tượng là lúc nào.
Con người lớn lên là chuyện tốt, trở nên trưởng thành chín chắn cũng là chuyện tốt nhưng lúc nào cũng căng thẳng thần kinh sẽ rất mệt mỏi, giải phóng bản chất là việc làm cần thiết.
Ban đầu Lương Đa ngỡ sinh nhật năm nay của mình sẽ trải qua một cách thảm thương, nhưng không thảm như vậy vì Tưởng Hàn và bạn cùng phòng đã đủ sôi nổi rồi.
Ăn xong bọn họ bưng khay đến chỗ cất dọn, lúc đi ra căn tin mới phát hiện ngoài trời đổ mưa.
"Trời mưa không nhỏ đâu." Tưởng Hàn lẩm bẩm, cậu quay sang hỏi Lương Đa: "Bác sĩ Lương, anh có mang theo dù không?"
"Không," Lương Đa ngửa đầu nhìn trời, âm u kín mây thế này không biết bao giờ mới ngừng, "Không sao, xe anh đậu trong bãi đậu ở cổng trường các em, không xa mấy."
"Vậy mà không xa?" Trên mặt bạn cùng phòng của Tưởng Hàn viết đầy vẻ khiếp sợ.
Lương Đa không có khái niệm gì, khi vào đây anh vòng tới vòng lui sắp ngu người, giờ bảo anh về, anh không biết nên đi đường nào.
"Xa lắm, mưa lớn như vậy có lẽ sẽ ướt nhẹp." Tưởng Hàn tính để Lương Đa đến ký túc xá của mình tránh mưa hoặc ít nhất là cầm dù lại đây, nhưng nghĩ đến cảnh phòng ký túc xá bừa bộn, hôm đó mấy người bọn cậu nói trưa sẽ giặt quần áo, nhưng xách xô chứa quần áo dơ vào giữa phòng xong để đó, bây giờ vẫn y như cũ.
Tưởng Hàn vẫn phải chú ý hình tượng của mình ở trong lòng bác sĩ Lương.
"Thế này đi," Tưởng Hàn nói, "Bac sĩ Lương đợi em ở đây, em về ký túc xá lấy dù cho anh."
"Hả?" Lương Đa tâm nói đừng phiền thế, đàn ông đàn ang, dầm mưa tí có hề gì.
Nhưng Tưởng Hàn vẫn kiên trì: "Ký túc xá bọn em gần hơn, đi ra kia rẽ là được, anh đợi nha tuyệt đối đừng đi."
Nói xong Tưởng Hàn và bạn cùng phòng chạy vào màn mưa, không hề cho Lương Đa cơ hội từ chối.
Đây chẳng phải lại nợ một ân tình nữa sao...!
Lương Đa không thích nhất là nợ ơn người khác, anh thấy nó còn khó trả hơn cả nợ tình.
Anh đứng đó thở dài, tâm trạng phức tạp, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tưởng Hàn, nhìn tên đó bị mưa xối ướt nhẹp.
"Mưa lớn thật." Lương Đa nghĩ thầm: Ừ, mị sẽ không đi ra.
Không đi thì không đi.
Lương Đa quay vào mua hai ly trà sữa nữa.
Vốn dĩ tính mua một ly nhưng sực nhớ đến Tưởng Hàn, ân tình ấy tạm thời trả bằng trà sữa vậy.
Anh ngồi ở cửa quầy trà sữa đợi Tưởng Hàn, nhìn sinh viên đi qua lại, có người che dù, có đôi tình nhân ôm vai nhau, nhưng dù thế nào tất cả đều tràn trề sức sống thanh xuân.
Tuổi trẻ thật tốt.
Lương Đa 28 tuổi bỗng hoài niệm cuộc sống trong trường học.
Một đôi tình nhân chạy vào căn tin, chàng trai vội vàng rút khăn giấy lau nước mưa trên mặt cô gái, cả hai tươi cười vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, thật sự làm người ta ngưỡng mộ muốn chết.
Con người xưa giờ không muốn yêu đương như Lương Đa bỗng chốc cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu, anh cười khúc khích nhìn hai người họ, chàng trai tưởng anh bị dở người nên vội vàng dẫn bạn gái rời đi.
Lương Đa trộm nghĩ: Có tên biến thái nào đẹp trai ngời ngời như mị sao? Nghĩ sao thế!
Lương Đa đẹp trai ngời ngời cắn ống hút nhìn ra ngoài cửa sổ đợi Tưởng Hàn quay lại.
Quả thật Tưởng Hàn quay lại rất nhanh, cậu sợ Lương Đa đợi sốt ruột, cũng sợ Lương Đa không đợi được nên bỏ về, hối hả che dù đạp mưa chạy băng băng trở lại.
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn chạy lại đây, anh cắn ống hút bất động, nhìn đối phương không rời mắt, những suy nghĩ vẩn vơ của anh bay sạch, chỉ nhìn đối phương chạy trong màn mưa, toàn thân bừng bừng hơi thở thanh xuân, mưa như trút nước cũng không lấn át được sức sống ấy.
Lương Đa chợt thấy mình giống như yêu tinh chuẩn bị hút dương khí con người, suy nghĩ xàm xí gì thế không biết!
Hết 14..