Có lẽ đây chính là "thứ hai buôn bán ế ẩm" trong truyền thuyết, đến cuối ngày Lương Đa không thu được bao nhiêu, nhưng lại được bà Tề cho anh 1kg trứng.
Trời vừa chập tối thì Lương Đa không muốn tốn thời gian ở đây nữa, anh chuẩn bị về nhà sớm sớm để xem phim.
Anh cởi áo blouse trắng mắc lên giá treo ở phòng nghỉ, tròng cái áo khoác len của mình vào, cầm ba lô đi ra ngoài đồng thời nghĩ tối về ăn gì.
Lương Đa đi ra cửa, vừa bước ra ngoài thì đúng lúc va vào một người, nhưng anh liếc mắt là biết ngay người đó không phải đến khám bệnh, vì anh biết người đó.
"Sao mày đến đây?" Lương Đa hơi bất ngờ.
Người đến tên là Dương Khiếu Văn, là bạn học của Lương Đa, còn là bạn cùng phòng trong một tháng vô cùng ngắn ngủi.
Nhưng sau khi tốt nghiệp Dương Khiếu Văn không vào bệnh viện lớn làm bác sĩ, thậm chí không tiếp tục nghề này mà chuyển mình đi kinh doanh thiết bị y tế, những năm qua sống rất sung sướng, kiếm được đầy chậu đầy bát.
Hai năm trước hắn rủ Lương Đa hợp tác với mình, còn nói là muốn mua căn nhà lớn ở trung tâm thành phố chỉ trong vòng hai năm cũng không thành vấn đề.
Tất nhiên Lương Đa từ chối, anh biết quá rõ trọng lượng của mình, không phải dân làm ăn, phòng khám này có thể chống đỡ rất tốt, hơn nữa anh cũng rất thích công việc hiện tại.
Nói về con người Dương Khiếu Văn.
Tuy Lương Đa đối với ai cũng mặt mày tươi cười, hai ba câu đã có thể tán gẫu giống như quen biết một năm nhưng từ trong xương anh là kiểu người kiên quyết chấp hành "Nguyên tắc ba không" —— Không nghe không nói không hỏi, nói chuyện phiếm thì được nhưng chưa bao giờ kết thân với người ta, Quản Tiêu với bệnh cực thích sạch sẽ và Dương Khiếu Văn là hai người bạn bè chân chính của anh, nếu nghiên cứu lý do thì rất đơn giản, vì hai người họ là hai gay duy nhất mà anh biết.
Xem ra nguyên tắc kết bạn của Lương Đa không mấy khắt khe, vậy mà những năm qua đúng thật không gặp được những người đồng tính nào khác, càng khó kết bạn mới sau khi tốt nghiệp.
"Mày nói xem?" Dương Khiếu Văn cao ráo, người cũng cường tráng, đứng phía sau Lương Đa khiến bác sĩ Lương trắng trẻo mảnh khảnh, rõ ràng đã trưởng thành 10 năm nhưng vẫn là khung xương y như thiếu niên lọt thỏm trong cái bóng của mình.
"Ừ, hiểu." Lại chia tay chứ gì.
Dương Khiếu Văn với Lương Đa thuộc hai thái cực, một người chưa từng ngừng nghỉ có người yêu, một người kiên quyết không yêu đương.
Ngày xưa Lương Đa phát hiện ra Dương Khiếu Văn cũng là gay tại nhà vệ sinh của trường, anh vừa đi vào thì bắt gặp Dương Khiếu Văn hôn môi với nam sinh khác, cảnh tượng lúc đó rất kích thích.
Sau đó Lương Đa và Dương Khiếu Văn dần dần quen biết, anh biết tên này mà không yêu đương thì sẽ chết, nhưng cũng không biết nguyên nhân gì mà mỗi học kỳ đều là một người bạn trai khác.
Lương Đa tò mò không biết gã nhận thức nhiều gay như vậy từ đâu.
Như hình thành một thói quen, Dương Khiếu Văn chia tay sẽ tìm Lương Đa bồi rượu, gã đưa ra lý do rất đơn giản —— Lương Đa ngàn chén không say.
Tửu lượng của Lương Đa tốt, vẫn chưa gặp ai có thể chuốc gục anh.
Lúc này Lương Đa quên béng lời nhắc lúc sáng của hoàng lịch, hôm nay kỵ nhận lời mời.
(*) Hoàng lịch: Lịch dùng để tra cứu ngày giờ tốt xấu, nên hay không nên làm một việc gì.
"Mày lái xe hả?" Dương Khiếu Văn hỏi.
"Không." Lương Đa khóa kỹ cửa, tiện tay bỏ chìa khóa vào trong ba lô, "Mày cũng đừng lái, chúng ta bắt xe, ngày mai mày về đây lấy xe."
Hai người ra lề đường bắt taxi đến quán bar.
Bọn họ xem như là khách quen của bar này, Dương Khiếu Văn luôn chạy đây đó, mỗi lần trở về đều tìm Lương Đa đến đây uống rượu tán dóc, mỉa mai khách hàng quái gở mình gặp phải, rồi tiếp tục khuyên nhủ Lương Đa đóng phòng khám không kiếm được tiền kia về làm ăn với gã.
Quán bar thuộc kiểu thanh tĩnh, vị trí sát cửa sổ trên tầng hai ở phía bên phải từ cửa vào là "chỗ cũ" của họ.
Lương Đa lâu rồi không uống, anh thèm đến lạ.
Hai người gọi không ít, vì Lương Đa vẫn chưa ăn tối nên còn gọi cho mình một phần pasta.
Lúc anh ăn pasta, Dương Khiếu Văn quan sát anh.
"Nói đi." Lương Đa ngẩng đầu nhìn gã, "Sao lại chia tay?"
Lần này bạn trai của Dương Khiếu Văn rất tốt, Lương Đa từng gặp mặt, cũng là sinh viên đại học Y, hình như năm nay là nghiên cứu sinh năm hai, ngoại hình rất được lại còn thông minh, đối nhân xử thế cũng tốt.
Lúc gặp mặt Lương Đa còn nghĩ Dương Khiếu Văn không tìm được ai tốt hơn cậu bé ấy, nghĩ chắc lần này hai người họ có thể lâu dài.
So với bạn trai trước đó của Dương Khiếu Văn thì đúng là lần này lâu hơn nhiều, cả hai quen nhau sắp hai năm, thậm chí Dương Khiếu Văn còn công khai với gia đình vì cậu bé ấy, hiếm khi có thành ý như thế.
"Có mâu thuẫn không gỡ được."
"Ồ, cái câu này," Lương Đa cười, "Mâu thuẫn gì đỉnh vậy?"
Dương Khiếu Văn nhìn Lương Đa muốn nói lại thôi.
Lúc Lương Đa cúi đầu ăn mì thì Dương Khiếu Văn hỏi: "Mày định cứ độc thân như thế này thật à?"
"Rất tốt," Lương Đa nói, "Tự do tự tại, ở nhà xem ti vi cũng không có ai giành với tao."
"Mày cái thằng này..." Dương Khiếu Văn tạm dừng rồi hỏi tiếp, "Nhưng về lâu dài thật sự không thấy quạnh quẽ?"
"Tao bận thế này, sao có thời gian quạnh quẽ được?"
"Mày bận gì?"
"Cứu trị."
"Bớt bớt." Dương Khiếu Văn "xì" một tiếng, khui rượu, "Mày nghiêm túc tí đi."
"Tao rất nghiêm túc," Lương Đa vẫn nói, "Trừ công việc ra, tao còn rất nhiều phim chờ tao xem, bận chết mất."
Dương Khiếu Văn bất đắc dĩ uống ngụm rượu, cảm thấy mình thật sự bại trước tên này.
Lương Đa ăn mì xong thì đẩy cái đĩa đã hết sang bên cạnh, bắt đầu bồi rượu kẻ vừa chia tay.
"Muốn trút bầu tâm sự không?" Lương Đa hỏi, "Nói xem mâu thuẫn không gỡ được là gì?"
"Ừ thì nói." Vốn dĩ Dương Khiếu Văn tìm anh là muốn nói chuyện này.
Thật ra Dương Khiếu Văn đã chia tay một thời gian rồi, hơn một tuần, trong hơn một tuần gã vẫn luôn suy nghĩ việc này, hôm nay rốt cuộc xem như lấy hết dũng khí đứng trước cửa phòng khám của Lương Đa.
"Thú thật cả hai người bọn tao đều có người khác trong tim." Dương Khiếu Văn nói, "Không thể tiếp tục nữa."
Lương Đa cầm ly nước lên, là Mojito anh thích nhất trong bar này.
"Dương Khiếu Văn, mày bị sao vậy?" Lương Đa hỏi, "Là có trong gần đây hay từ trước đã luôn có?"
"Đã luôn có."
"Không phải người." Lương Đa khịa gã, "Loại như mày bọn tao gọi chung là thằng khốn nạn."
"Vâng tao biết." Dương Khiếu Văn hỏi anh, "Mày không tò mò người trong tim tao là ai à?"
"Bạn trai cũ của cũ? Hay là mối tình đầu?" Lương Đa hỏi, "Rukawa Kaede hay Takenori Akagi?"
(*) Rukawa Kaede và Takenori Akagi: Nhân vật trong Slam Dunk.
"...Cái miệng mày..." Song Dương Khiếu Văn cũng quen rồi.
Hai người mỗi người uống một ngụm rượu, bộ dạng Dương Khiếu Văn như là đã lỡ rồi nên làm tới luôn: "Mày."
Lương Đa cười đến suýt chút nữa sặc.
"Đừng nghịch," Lương Đa nói, "Dù tao có sức quyến rũ thật nhưng tao không phải kiểu mày thích, tao biết."
Nhiều năm qua Dương Khiếu Văn chưa từng biểu bộ một tí tí tình cảm nào ở phương diện đó với Lương Đa, nếu không Lương Đa đã không làm anh em tri kỷ suốt bao năm với gã.
Lương Đa đều đã thấy những người bạn trai cũ của Dương Khiếu Văn, không có ai thuộc kiểu giống anh cả.
Dương Khiếu Văn nói người trong lòng gã là anh thì Lương Đa không tin.
"Thật," Dương Khiếu Văn nghiêm mặt nói, "Vì sợ mày sẽ tránh né tao nên trước giờ tao luôn chưa từng nói."
Lương Đa không cười nữa, anh uống rượu nhìn gã.
Quen nhau nhiều năm như vậy, Dương Khiếu Văn nói thật hay nói đùa, Lương Đa liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Giống như lúc trước, Quản Tiêu hùng hổ mắng Trần Bạch Trần là một tên thần kinh đần độn, nhưng anh liếc mắt là nhìn ra ngay hai người họ có gì đó.
"Bao lâu?" Lương Đa hỏi.
"Rất nhiều năm, luôn không dám nói."
"Vậy sao bây giờ dám?"
"Đánh cược một lần." Dương Khiếu Văn trả lời, "Tao nói chuyện với Tống Dương, em ấy cũng thấy tao không thể cứ mãi thế này, đôi lúc có một số việc không phải thời gian có thể thay đổi được."
Tống Dương chính là cậu bạn trai gã vừa chia tay.
Lương Đa mím môi ngậm rượu trong miệng, bỗng cảm thấy mùi vị của Mojito đổi khác, không còn ngon nữa.
"Lão Dương à," Lương Đa nói, "Mày biết tao là người như thế nào mà."
"Tao biết, nhưng mày không thể thử vì tao sao?"
Lương Đa cười thành tiếng, "Vì mày? Để làm gì? Chúng ta đều sống tốt cuộc đời của mình chẳng phải sẽ tốt hơn à?"
Quả thật hôm nay kỵ nhận lời mời.
Lương Đa có linh cảm trong tương lai bạn thân của mình chỉ còn lại một tên cực thích sạch sẽ.
Dương Khiếu Văn nghe xong trong lòng khó chịu, gã cúi đầu uống rượu.
Lương Đa thấy mình nói rất rõ ràng, Dương Khiếu Văn thông minh hơn anh nhiều, có thể hiểu được, anh nốc một hơi hết rượu trong ly rồi đứng dậy chuẩn bị về.
"Cứ thế về à?"
"Ừ," Lương Đa nói, "Về nhà xem phim."
"Phim gì mà có sức hút thế? Đề cử cho tao đi, tao cũng xem."
"Sự Quyến Rũ Của Về Nhà," Lương Đa trả lời, "Xem nhiều lần rồi mà vẫn tạo cảm xúc lắm."
(*) Sự Quyến Rũ Của Về Nhà (回家的诱惑, tựa Việt là Hoa Hồng Có Gai): Là phim chuyển thể từ bản Hàn mang tên Sự Quyến Rũ Của Người Vợ, một bộ phim siêu drama siêu máu chó, từ một người vợ thiện lương bị dòng đời xô đẩy vùi dập, sau đó biến hình hắc hóa quay lại trả thù.
Ai chưa xem thì nên xem, cực lực đề cử luôn.
Anh đeo ba lô lên chuẩn bị đi: "Hôm nay tao mời, mày cũng về sớm đi, bye."
Lương Đa nhấc chân đi về, Dương Khiếu Văn không ngăn cản.
Lúc xuống dưới, trong lòng Lương Đa cực kỳ khó chịu, anh quyết định khi về dưới nhà phải ôm một két bia lên, vừa xem Lâm Phẩm Như sau khi "biến hình" đánh cả nhà Hồng Thế Hiền vừa say khướt mới được.
Nhưng kế hoạch của anh thất bại, Lương Đa bước ra quán bar, đốt điếu thuốc hút một hơi xong đi dọc theo con ngõ.
Anh chuẩn bị ra đầu hẻm bắt xe, kết quả còn chưa đi ra đó thì từ trên trời giáng xuống nước vo gạo xối ướt người anh.
Xã hội này không được mấy người khuyết thiếu đạo đức xã hội.
Lương Đa ngẩng đầu nhìn lên, mãi mà không tìm ra rốt cuộc là nhà ai giội nước xuống.
"Bác sĩ Lương?"
Lương Đa nhìn theo giọng nói, phát hiện một người đàn ông cao lớn đang chạy đến từ cách đó không xa.
Trông quen quen.
Lương Đa cau mày, lấy mắt kính ướt nhẹp xuống.
Sinh nhật của bạn cùng phòng Tưởng Hàn, đám người bọn họ đi ra ngoài ăn, không ngờ sẽ gặp mặt anh bác sĩ buổi sáng tiêm cho cậu còn mời cậu ăn, nhưng mà hình như anh bác sĩ không vui lắm.
"Trùng hợp quá." Lương Đa nhận ra Tưởng Hàn, anh nói với giọng vô cùng bực bội.
Nước gạo xối ướt áo len mới, hạt gạo vương vãi trên tóc và quần áo của anh.
Điếu thuốc trong tay cũng bị giội tắt, đáng thương kẹp trên ngón tay, y như một Lương Đa phiên bản thu nhỏ.
Khoảnh khắc bản thân 囧 nhất lại bị bệnh nhân của mình bắt gặp, còn gì mặt mũi nữa!
(*) 囧: Ký tự thể hiện sự bối rối, u ám, xấu hổ vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.
Lương Đa cảm giác nhân sinh của mình vô vọng rồi, chi bằng quay trở về.
Hết 03..