Lương Điền Mỹ Thương

Lý Văn hơi ngẩn ra,
lập tức nghĩ đến khả năng nào đó, không khỏi kinh ngạc nói: “Ý của nhị
muội là, nó không tới kiếm ăn? Vậy nó tới làm
gì?”

Lúc này, ngay cả con mồi còn hay không, hắn đều không rảnh đi quan tâm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và không hiểu.

“Đi qua nhìn một chút, chẳng phải sẽ biết sao?” Lý Noãn vung đầu cuốc nhỏ,
kéo cành cây khô ngăn ở trước mặt ra, bước nhanh đi về phía bụi cây
tùng. Lý Văn cũng lớn bước đuổi theo.

Khi đi tới chỗ đặt bẫy rập, thấy cảnh tượng trước mắt, hai người đều sợ ngây người.

“Nhị muội, đây, đây là con hổ?” Thật lâu, Lý Văn mới không nhịn được mở
miệng nói, ánh mắt nhìn xác chết gần như bị mở ngực bể bụng kia, giọng
nói cũng có chút khô khốc.

Lý Noãn cũng không ngờ đến, đánh nhau với gấu đen lại là con hổ!

Trong không khí tràn ngập tanh tưởi, làm nàng buồn nôn một trận, không nhịn
được nôn ọe hai tiếng, Lý Văn vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, vội vàng từ
trong gùi trên lưng nàng lấy ra cỏ bạc hà đưa cho nàng, Lý Noãn cầm cỏ
bạc hà, hít sâu vài cái thì mọi thứ trở lại bình thường.

“Muội làm sao vậy? Nhị muội, hay chúng ta nghỉ ngơi trước một chút?” Lý Văn lo lắng nói.

“Không có chuyện gì đại ca, đây là phản ứng bình thường, một lát nữa là tốt
rồi.” Lý Noãn lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bốn phía, phát hiện trên
sườn đồi có vết máu, kéo dài đến chỗ sâu trong sườn núi.

Suy nghĩ một chút, nàng mới suy đoán: “Có lúc hổ cũng sẽ săn đuổi gấu đen, khó
trách lúc nãy, con gấu kia vội vàng chạy trốn như thế, sợ là cũng bị
thương không nhẹ. Đại ca, muội đoán con gấu đen kia hẳn là khi bị con hổ săn giết chạy trốn từ trên sườn núi ra đây, sau vẫn đi trốn, không cẩn
thận rơi vào gần đây, cũng không biết con hổ kia xảy ra chuyện gì, thế
nhưng bị bẫy rập mà chúng ta bày ra bao lấy cổ và một chân, mới bị gấu
đen nhân cơ hội giết. . . . . .”

Rồi sau đó hai người liếc mắt
nhìn nhau, vẻ mặt Lý Văn có chút quái dị nói: “Ngao cò tranh nhau, thật
đúng là tiện nghi cho chúng ta.”

“Toàn thân con hổ đều là bảo vật, bán cho tiệm thuốc và quán rượu cũng đều được
không ít bạc, có thể thay đổi cải thiện cuộc sống trong nhà.” Lý Noãn
cười lên, xem ra vận may được giải thưởng đặc biệt vẫn chưa biến mất.

Lý Văn cười nói: “Hay là mua mấy thang thuốc dưỡng thai cho cháu trai của huynh trước nhỉ.”

“Đại ca biết là con trai sao? Ngộ nhỡ là con gái, xem lúc nó ra đời có đánh
người cậu trọng nam khinh nữ này không!” Lý Noãn không nhịn được cười
lên.

Nếu đổi lại những nhà khác, không biết phụ thân của đứa bé
trong bụng nàng là ai, sợ là sắc mặt tốt cũng không cho, chớ đừng nói
chi là nàng còn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, không đuổi nàng ra khỏi
nhà đã tốt lắm rồi. Mà người một nhà của nàng cũng không chờ đứa bé ra
đời, đã xem nó như một phần tử trong gia đình, ở nơi cổ đại tư tưởng
phong kiến thống trị, tư tưởng không thể nào thông suốt như thế, cho nên bọn họ dung túng nàng, là bởi vì bọn họ cũng yêu thương nàng, rất yêu
thương.

Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, cười nói: “Cánh tay bắp
chân nhỏ của nó, còn có thể đánh thắng được huynh sao? Đại ca để cho nó
hai tay hai chân cũng nhất định không thắng được.”

“Đại ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi, còn so đo với một đứa bé còn chưa ra đời, thật là
hẹp hòi quá đi.” Lý Noãn cười, ánh mắt rơi vào trên người con hổ kia,
”Nhưng mà đại ca, chúng ta phải nghĩ biện pháp kéo những thứ kia về, sợ
là cái gùi của huynh không đủ lớn.”

“Cái này đơn giản.” Lý Văn thường ở trong núi, sao có thể không nghĩ ra biện pháp chứ, quay người đi vào trong rừng.

Sau một lát, đã kéo ra một nhánh cây thật to, trên ngọn cây còn có thật
nhiều lá cây, “Con hổ này cũng không phải quá lớn, nhánh cây này hẳn là
đủ, nhị muội, chúng ta buột chặt nó vào trên nhánh cây, huynh kéo nó trở về.”

“Đại ca, muội thật sự bội phục huynh.” Lý Noãn sửng sốt một chút cười lên, lập tức cùng với Lý Văn kéo xác con hổ lên nhánh cây,
tháo sợi dây trên cổ và trên đùi của nó, thuần thục buột vào trên nhánh
cây, lại lấy chút cỏ dại cành cây nhỏ đưa phủ lên, sau đó Lý Văn đi lấy
lại những sợi dây khác, phát hiện phía trên có hai con gà rừng, trực
tiếp trói lại ném vào cái gùi rộng trên lưng, đắp lên chút cỏ dại, cùng
kéo nhánh cây cột con hổ về nhà với Lý Noãn.

Ra khỏi núi, trời đã hoàn toàn đen xuống, hai người từ đường nhỏ vắng vẻ thuận lợi trở về
nhà, trên đường đụng phải một người, bị vẻ mặt không chút thay đổi của
Lý Noãn dọa cho hồn bay phách tán, thét lên chạy trốn.

Nói tới
đây, còn phải nói đến đại ca Lý Văn có hơi chút phúc hắc, hắn quá biết
đóng kịch. Lý Noãn chỉ nói cho hắn biết, nếu như gặp phải người, sẽ phải làm bộ không nhìn thấy nàng, kết quả lá gan người nọ cũng không nhỏ,
mặc dù lúc thấy Lý Noãn bị hoảng sợ, lại suy đoán Lý Noãn thật sự chưa
chết, cũng không từ bỏ ý định đi tới hỏi, tất nhiên Lý Văn làm ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy, dáng vẻ mới vừa “đốn củi” trở về, ở nơi cổ đại tin thờ quỷ thần này, người nọ không bị dọa sợ mới kỳ lạ.

Đoán
chừng ngày hôm sau, sẽ truyền ra chuyện ma quỷ tới lộng hành nhà Lý tứ,
ngay cả phiên cả cũ về Lý Noãn cũng thay đổi, có lẽ là Lý Noãn cũng
không phải tự sát, mà là bị người nhà Lý tứ tự mình xử lý, ai biết chết
không nhắm mắt, cho nên oan hồn không tiêu tán trở lại quấn lấy. . . . . .

Hai người về đến nhà, Tô thị và hai người đệ đệ muội muội đã
chờ ở trong sân, thấy hai người mang về không ít thứ, tất cả đều đi lên
giúp một tay.

Mượn ánh trăng, lấy mấy nhánh cây cỏ dại phủ trên
nhánh cây to, Lý Văn vừa nói đây là con hổ, Tô thị trắng bệch cả mặt,
hai người đệ đệ muội muội càng thêm bị sợ đến trốn sau lưng Tô thị, run
rẩy không dám ra.

Đồ chơi con hổ, bọn họ cũng đã từ trong miệng người khác nghe qua, cũng chưa gặp vật thật.

“Mẹ, ngài yên tâm đi, con hổ này là khi nó và quái vật đánh nhau, từ trên
núi té xuống, không biết bị thứ gì làm thủng bụng, bị con và đại ca nhìn thấy, cho nên mới mang về.”

“Hoá ra là như vậy.” Nghe nói như
thế, hiển nhiên Tô thị thở phào nhẹ nhõm, bà còn tưởng rằng con hổ này
là hai đứa bé bắt trở lại, như thế thì rất nguy hiểm!

Lý Văn cười nói: “Mẹ, nghe nói toàn thân con hổ đều là bảo vật, cầm đi bán, tối thiểu có trên trăm lượng bạc!”

“Đáng nhiều bạc như vậy? Noãn Nhi, đại ca con nói sự thật?” Hiển nhiên Tô thị không quá tin tưởng lời này, ánh mắt nhìn về phía Lý Noãn hỏi thăm.

Trải qua hai ngày sống chung, Tô thị có chút xem Lý Noãn thành vạn năng rồi.

“Mẹ, là thật. Những quan lại quyền quý kia, thích những món ăn quý hiếm.” Lý Noãn cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi lại thế kỷ hai mươi
mốt, còn chưa ra tay với con hổ này, có lẽ nàng cũng đã đi ngục giam
rồi, săn đuổi động vật hoang dã, đây chính là phạm pháp.

Tô thị
có chút chưa kịp hồi hồn, đây hoàn toàn là chiếc bánh nóng từ trên trời
rơi xuống, hơn nữa còn là chiếc bánh vàng, đập đến đầu bà trống rỗng. . . . . .

“Đại ca, huynh mang con hổ này vào phòng chứa củi trước
đi, sau đó dùng một ít lúa đi mượn cỗ xe trâu, ngày mai chúng ta vận
chuyển quả Dương Đào và con hổ đến huyện gần đây.” Lý Noãn cười sắp xếp
một câu, Lý Văn gật đầu một cái, để cái gùi xuống, kéo nhánh cây buột
chặt con hổ đi về phía phòng chứa củi.

Về phần chuyện linh chi, Lý Noãn cảm thấy tạm thời vẫn chưa nên nói ra, để tránh Tô thị không tiếp thụ nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui