Lương Điền Mỹ Thương

"Ừ." Lý Văn gật đầu đáp một tiếng, nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành, mở ra thấy chữ tiểu Khải phiêu lãng đẹp đẽ ở bên trên, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Lý Noãn, sau đó vừa cẩn thận nhìn tờ giấy, vừa chỉ ra những tên chưa từng thấy qua ở trên đó.

". . . . . . Hoa hồng này chưa nghe nói qua. . . . . . Ừ, cái gọi là rau diếp là cái gì?"

"Cái này đọc là rau diếp, còn gọi là rau xà lách."

"Rau xà lách thì có. Ừ. . . . . . còn hoa loe kèn, cây mã đề, huynh đều chưa từng thấy qua, còn cây cỏ này là bắp cải hả?"

"Cây củ cải cải bắp."

"Chưa từng nghe qua, còn có cái này. . . . . ."

Dù sao Lý Văn chỉ học hai năm tư thục, phần nữa là chỉ cố gắng, cũng không có ít chữ không biết, mỗi khi gặp phải chữ không biết, hắn sẽ hỏi, Lý Noãn sẽ đọc tên đó ra, có tên khác thì sẽ bổ sung nói rõ, còn hình dung dáng vẻ bề ngoài của nó.

Cứ như vậy, mượn ánh nến, chữ biết hay không biết trên tờ giấy, hai huynh muội cũng lần lượt nêu lên.


Cho đến cây nến bị ngắt hai lần tim sáp, hai người mới nhìn qua hết tất cả những gì ghi trên tờ giấy.

"Còn tưởng rằng ít nhất phải được năm sáu cách điều chế hiện tại lập tức có thể bào chế ra, xem ra là muội thật sự quá mong chờ rồi." Chờ sau khi Lý Văn hiểu hết những chữ không biết, Lý Noãn có chút khóc không ra nước mắt.

Bởi vì bị một phen xoi mói, nàng phát hiện, trong hai mươi mấy cách điều chế chọn ra, chỉ có ba cách điều chế có thể tìm được nguyên liệu, những cách điều chế khác, ít nhất cũng thiếu một loại nguyên liệu, về phần những cách điều chế còn lại, phần lớn quá mức phức tạp, hoặc là cần một phương pháp chế biến đặc biệt, nên càng không cần phải nói. . . . . .

Dĩ nhiên, có nhiều cách điều chế chỉ cần dược liệu, nhưng quá trình chế tạo cũng quá phức tạp, lấy điều kiện bây giờ, không cách nào chế biến ra.

"Aiz, từ từ thôi, không thể nào nhiều đồ như vậy mà không có một thứ gì được, có lẽ là khác biệt." Lầm bầm lầu bầu nói một câu, Lý Noãn tự tin một chút.

Sản phẩm dưỡng sinh do công ty của nàng nghiên cứu ra, coi trọng chính là tự nhiên, mọc tự nhiên, khỏe mạnh, tất cả nguyên liệu đều có thể tìm được trong thiên nhiên, cũng không có những vật được làm từ hóa chất pha sẵn. Dĩ nhiên, dựa vào những thứ này vẫn không thể để cho nàng mới gần hai mươi tuổi đã trở thành bậc thầy nổi tiếng trong nghề dưỡng sinh, càng không thể làm công ty dưới danh nghĩa của nàng nổi tiếng khắp mọi nhà được, dù sao, dưỡng sinh coi trọng tự nhiên mà công ty cũng không phải là một nhà.diên/đàn/lê/quý .đôn

Mặc dù nàng có thể từ trong số đông nhiều người cạnh tranh lan truyền ra, chân chính quan trọng là nhân tố, là chân lý đặc biệt trong dưỡng sinh của nàng.


Từ Lý Noãn mà ra, dưỡng sinh chân chính, cũng không phải là hàng loạt thậm chí là ép buộc cực đoan hay khống chế, mà là coi trọng thuận theo bản tâm và tự nhiên, chỉ có tâm trạng bình thản, khỏe mạnh, vấn đề chăm sóc thân thể mới có thể đạt được kết quả. Dù sao, sản phẩm dưỡng sinh cũng không phải tiên đan diệu dược, mà là vật phẩm phụ trợ nhằm vào những người bận rộn bên ngoài, nó ngay cả dược vật cũng không phải, càng không thể nào chữa khỏi trăm bệnh, đặc biệt là nhiều loại tâm bệnh.

Tâm tình thoải mái hay không, là nhân tố mấu chốt ảnh hưởng đến thân thể khỏe mạnh.

Lý Noãn đã từng vì vậy giải thích công khai, tâm trạng một người đối với thân thể mà nói, giống như vua của một nước, mà thân thể giống như giang sơn ngàn dặm. Nếu như bản thân Quân Vương có vấn đề, như vậy thì coi như có người ở bên phụ trợ, giang sơn này cũng khó có thể vững chắc; ngược lại, nếu tự thân Quân Vương hiền đức, như vậy thì coi như có gian thần nắm quyền, hắn cũng cực kỳ khó gây nên sóng gió gì ảnh hưởng tới giang sơn.diễn đàn lê quý đôn

Khi đó, công ty dưới danh nghĩa của nàng đã đi vào quỹ đạo, danh tiếng đang lên rừng rực, cũng có không ít khách hàng trung thực, không sợ kẻ làm theo tới cạnh tranh.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới là, nàng vừa mới nói ra câu kia không lâu, đã chịu tai họa bất ngờ do trời giáng xuống, tới thế giới này, cũng nhảy qua tất cả các bước thành mẹ đứa nhỏ, cũng may tâm trạng nàng vẫn rất tốt, không bị đả kích, hơn nữa hiện tại, nàng đang dốc lòng nghỉ ngơi chạy đến cổ đại mở công ty, dĩ nhiên, suy nghĩ của nàng phải hơi thay đổi, cộng thêm tín ngưỡng sắc thái đặc biệt ở niên đại này.

Sau khi Lý Văn trả lại tờ giấy cho Lý Noãn, vẫn đang suy nghĩ những chuyện khác, giữa hai lông mày lại có chút nghi hoặc.

Im lặng một lát mới nhẹ giọng hỏi: "Nhị muội, muội hãy thành thật nói cho đại ca, sao muội biết viết chữ? Chữ này phiêu lãng xinh đẹp, viết còn tốt hơn đại ca không biết bao nhiêu lần, hơn nữa muội biết chữ cũng nhiều vô cùng, có thể so được với tú tài trấn trên, không, có lẽ còn tốt hơn bọn hắn rất nhiều."


Hai ngày nay, hắn nhìn Lý Noãn dùng bút mực nghiên giấy, cho là nàng đang luyện chữ giống như đệ đệ muội muội, nào biết nàng lại viết chữ đẹp như thế.

"Hả, cái này. . . . . ." Lý Noãn sửng sốt, có chút xấu hổ, suy nghĩ một cái, lộ ra vẻ làm khó nói: "Đại ca, không phải muội đã nói với huynh rồi sao? Muội cũng không biết tại sao, sau khi nằm mơ, trong óc liền có rất nhiều thứ, giống như là của muội vậy."

"Nhưng mà nhị muội, chữ viết này của muội cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện ra được." Lý Văn nói một cách chắc chắn, chân mày cũng nhíu lại.

Trí nhớ có thể là mơ thấy, bao gồm Lý Noãn đột nhiên biết thảo dược, hiểu được rất nhiều thứ, hắn đều có thể miễn cưỡng tin tưởng đó là học được trong mộng, thế nhưng cũng không có nghĩa là thao tác thực tế, nếu không ai cũng nằm ở trên giường suy nghĩ một chút là có thể viết ra một hàng chữ đẹp đẽ, tú tài chỉ sợ cũng không đáng giá.

Sao đột nhiên nói chuyện này, chẳng lẽ đại ca lại hoài nghi nàng sao? Lý Noãn không biết nên nói gì nữa, quyết định im lặng là vàng.

Lý Văn không biết suy nghĩ của nàng, thấy nàng không nói lời nào, liền nói tiếp: "Nhị muội, về sau tuyệt đối đừng để lộ những thứ này ở trước người khác, tốt nhất ngay cả những người trong nhà cũng không cần nói ra, nhớ chưa? Đại ca sợ nói ra chuyện như vậy, hại muội bị người xấu nhớ đến."

Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi

(*Ý là người xuất sắc quá dễ bị ghen ghét đố kỵ)

Tuy Lý Văn nói chưa từng nghe qua những lời này, lại hiểu được đạo lý này, đồ quá tốt, luôn không giải thích được chọc người đố kỵ.


Thì ra là đại ca lo lắng cho nàng.

Tâm trạng căng thẳng của Lý Noãn nhất thời hạ xuống, tiếp theo có ấm áp xông lên đầu, cười nói: "Đại ca yên tâm, chuyện này muội sẽ cẩn thận, tạm thời sẽ không để lộ ở trước mặt người khác, đợi sau đầu xuân, chúng ta có tiên sinh, muội cũng đi theo học. Trước học tập sau đó biết viết chữ, cuối cùng sẽ không có vấn đề gì?"

Ở đương thời, tài văn chương là trình độ cực kỳ được người ta đánh giá cao, nàng một cô nương nhà nông, không, phải là tiểu phụ nhân nhà nông, có thể viết ra kiểu chữ đẹp bực này, hay là... "nằm mơ" học được, truyền đi còn không biết sẽ đưa tới chuyện gì, nếu lại tiếp tục chỉ sợ thiên hạ không loạn, người có lòng thêm dầu thêm mỡ, thổi phồng một phen, mang đi bình phẩm những tiểu thư nhà giàu kia, vậy còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

"Vậy thì tốt, sáng mai còn phải dậy sớm đấy, nhanh đi ngủ đi." Lý Văn thở phào nhẹ nhõm, thân thiết vuốt  đầu Lý Noãn.

"Đại ca, tóc của muội cũng rối loạn rồi, tật xấu này của huynh không được, phải thay đổi!" Lý Noãn có chút im lặng trợn mắt, một tay lấy tay Lý Văn ra, buồn bực lên tiếng.truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn những trang khác chỉ là đồ chuyên đi khốn nạn.

Dầu gì nàng cũng có mười lăm tuổi rồi, ở cổ đại cũng coi như là một đại cô nương, trong bụng đã có đứa bé rồi, đại ca còn coi nàng như đứa bé.

Chỉ là nghĩ lại, ở trong mắt đại ca, nàng đều luôn là muội muội, trong lòng đã cảm thấy ấm áp.

Lý Văn cười rút tay về, xuống giường mang giày, Lý Noãn cho rằng hắn phải đi, cũng không phòng bị, nào biết lại bị hắn xoa nhẹ một cái, còn cười nói với nàng: "Dù sao một lát nữa sẽ phải ngủ, cũng phải rối, không thể lãng phí."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận