Miệng lưỡi của Bệ hạ quá sắc
Xa giá của Vương Bạc Viễn dừng lại trước phủ của Hình bộ Thượng thư Trương Cảnh. Trương Cảnh xưa nay thông hiểu thi họa, cũng coi như là hợp ý, Vương Bạc Viễn trò chuyện với hắn một hồi mới cho thân tín của mình một ánh mắt, thân tín lập tức trình lên một cuộn tranh. Trải tranh trên án, hai người ghé vào, cẩn thân ngắm nhìn.
Trương Cảnh chăm chú nhìn bức họa, thở dài: "Còn có cả bút tích của danh gia tiền triều, mỗ đã muốn diện kiến từ lâu mà chưa có cơ hội. Hôm nay được tận mắt rồi, có chết cũng không tiếc."
Vương Bạc Viễn vuốt râu, cười hào phóng: "Nếu Trương huynh thích thì cứ giữ lại là được rồi, dù sao mỗ cũng không phải là người thông hiểu, bức này bị mỗ giữ lấy, cũng giống như là ngọc quý không về đến đúng chủ."
Trương Cảnh lộ mấy phần do dự, Vương Bạc Viễn bắt được tia do dự ấy, lập tức hô quát thân tín cuộn tranh lại, cất trở lại ống tranh, nhất định đưa cho gia nhân Trương phủ.
Trương Cảnh thấy thế, cũng biết thời biết thế lưa lúc gật đầu: "Vậy cũng tốt, cũng tốt, mỗ tạm thời giữ giúp ngài, sau này có thể cùng nhau thưởng tranh, cùng nhau bình phẩm." Lời này khéo léo đưa đẩy, nào là 'giúp ngài', nào là 'tạm thời', sau này có chuyện gì coi như cũng không liên lụy tới hắn.
Hôm qua, Tần Mịch đã bị áp giải vào kinh. Tình thế khẩn cấp, Vương Bạc Viễn cũng nghe ra ý tứ của Trương Cảnh đấy, nhưng rồi cũng thỏa hiệp, lúc ấy mới nói ra sự muốn nhờ cậy: "Tần Mịch, năm xưa còn nhỏ mà đã phải chịu tang mẫu, thân phụ lơ là không quản chặt, đến nỗi như hôm nay âu cũng là do không đủ kiên quyết, không đủ định lực, bị bọn gian trá lôi kéo. Mỗ đau lòng lo lắng, lại thương người trẻ không chín chắn, mà ngài nói xem, đã là người thì có ai không phạm phải sai lầm? Mỗ mong Trương huynh nể tình, tránh tử tội."
Trương Cảnh nghe thế, thần sắc cũng chẳng đổi, khiến cho người ta không tỏ tường rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Chỉ đáp, nghe vào tai giả giả thật thật: "Vương huynh có lòng, mỗ nghe cũng cảm động, tất nhiên sẽ đối xử tử tế với lệnh đệ."
Đối xử tử tế? Đối xử tử tế là đối xử thế nào? Vương Bạc Viễn muốn mở miệng hỏi lại, rốt cuộc lại không nói, chỉ đưa mắt nhìn về ống tranh kia. Nghĩ đến dù sao thì cũng là có bằng chứng hối lộ ở đây, Trương Cảnh nhận rồi, cũng chính là lên một thuyền với hắn, nửa chặn nửa che, lời lẽ mơ hồ, có lẽ cũng là để che mắt người ngoài mà thôi.
Có hai chữ 'tử tế' này cũng đủ rồi.
Vương Bạc Viễn chắp tay thi lễ với Trương Cảnh: "Đại ân này, mỗ khó có thể dùng lời để cảm tạ, Trương huynh nhận trước một bái. Sau việc này, chúng ta tất sẽ gắn bó như cây liền cành, giúp đỡ lẫn nhau."
Trương Cảnh đỡ hắn, nói mấy lời khách sáo thông thường, cuối cùng, cho gia nhân tiễn khách. Đứng bên trong nhìn người đã đi xa, Trương Cảnh xoay người đi vào, cầm ống tranh lên, vừa ý đến mức không muốn buông tay, lại vừa châm chọc trong lòng: Tần Mịch đã gần bốn mươi, người trẻ không chín chắn? Còn cái gì mà gắn bó như cây liền cành? Thế cục trong triều thời gian trở lại đây chưa đủ rõ ràng hay sao? Đợi tới khi Hoàng đế tự mình chấp chính, ta tất sẽ đứng bên Tô Nhiếp, hạng người như ngươi, ta há lại có thể gắn bó như cây liền cành với ngươi hay sao?
Trương Cảnh lắc đầu, cũng không biết Vương Bạc Viễn này năm xưa đã quan bái Thượng thư như thế nào. Đại khái là khi xưa quy hàng trước Tiêu tướng, được Tiêu tướng đề bạt, nay Tiêu tướng đã có ý thoái ẩn quan trường, nếu Vương Bạc Viễn này còn kể công kiêu ngạo, tuyệt sẽ không có kết cục tốt.
Vương Bạc Viễn cũng thật khờ khạo, án này của Tần Mịch há lại có nửa phần khả năng xoay xở? Trương Cảnh đã nắm trong tay chứng cứ mười mươi. Ba năm trước Ung Châu có mấy quận gặp thiên tai, đê sông vỡ nứt nhiều đoạn, tiền bạc của triều đình gửi về cứu tế, để trùng tu đê điều, thậm chí là cả thuế thóc gạo của bách tính, phải đến một nửa đã trôi vào túi của tên Tần Mịch lòng tham không đáy này. Đã thế còn cho cướp chặn đường mưu sát Ngự sử, tội đã nặng còn càng nặng.
Trương Cảnh mang theo toàn bộ chứng cứ, cùng với Đại Lý tự khanh Tạ Hoài Chí, cả hai cùng vào cung diện thánh.
Trong Tuyên Thất điện lúc này, ngoài Hoàng đế và Thái hậu, còn có cả Giang Hạ đại công chúa.
Thân phận của các công chúa có chút đặc biệt, cho nên Trương Cảnh và Tạ Hoài Chí nhìn thấy có cả Giang Hạ đang ngồi ở đây, liền cho nhau một ánh mắt, rồi thống nhất chưa bẩm chính sự. Sáu năm trước, Trịnh vương, Tề vương cấu kết với Tương Lăng công chúa tạo phản, thất bại bỏ mình. Tiền lệ còn đó, mặc dù Giang Hạ công chúa vốn thân thiết với Thái hậu, thế cũng không có nghĩa không phải đề phòng.
Đề phòng được thì phải đề phòng.
Giang Hạ há lại không hiểu. Nàng tới cũng chỉ là để mời Hoàng đế và Thái hậu tới dự tiệc, nghe nói dạo gần đây cả hai đều không khỏe, cũng muốn quan tâm hỏi han, tiện tán ngẫu mấy câu.
Giang Hạ nhìn hai nam nhân cả thân quan phục cứng nhắc trước mắt, chợt cảm thấy hứng thú bay biến đi đâu hết cả, muốn đứng dậy cáo từ lập tức. Đứng dậy rồi lại còn muốn mượn thân phận cô mẫu mà áp tay lên vuốt ve sườn mặt Hoàng đế một cái, mà còn chưa kịp đã thấy Thái hậu nâng ánh mắt, liếc qua một cái: "Còn không mau hồi phủ đi? Đã ra ngoài lâu như vậy rồi, Niếp Niếp sẽ nhớ a nương."
Niếp Niếp, chính là nữ nhi Giang Hạ vừa sinh không lâu.
Ăn cũng có người cho ăn, uống cũng có người cho uống, sao có thể nhớ a nương được? A tẩu giữ Hoàng đế cũng quá chặt rồi, bản thân mình lúc ở riêng thế nào cũng hết dựa rồi đến ôm, người khác thì đến chạm cũng không cho chạm!
Giang Hạ mười phần tiếc hận rút tay về, đành dùng ánh mắt, ngắm nhìn sườn mặt của Hoàng đế, từng tấc từng tấc lướt trên ngũ quan còn chưa nảy nở hết của nàng, cuối cùng, dừng lại ở đôi mắt hoa đào ẩn tình. Lại tự nhủ, chất nữ này nếu không phải là vì gánh trên vai tầng tầng chính sự mà thường ngày lúc nào cũng mang một vẻ mặt nghiêm nghị, đảm bảo phong tư không kém ai. Cũng không biết sau này sẽ nắm được tiểu lang quân nhà ai trong lòng bàn tay.
Mà hoặc chăng, tiểu nương tử?
Giang Hạ âm thầm nghĩ ngợi lúc cáo lui đi ra, lướt qua hai nam nhân kia, lập tức lắc đầu – Quên mất, chất nữ của ta là Hoàng đế, hôn sự của Hoàng đế, Hoàng đế không làm chủ thì ai làm chủ nữa?
Giang Hạ vừa rời khỏi, Trương Cảnh lập tức trình toàn bộ chứng cứ phạm tội của Tần Mịch mà Hình bộ thu được lên Ngự án, lần lượt kể từng tội từng tội, việc xấu tràn lan. Chứng cứ xác thực, không có nửa điểm mập mờ nghi vấn. Tạ Hoài Chí đứng bên, đề từng mục mà Đại Lý tự đã thống nhất khép tội, dẫn chứng tiền lệ, kiến nghị Hoàng đế nên phạt nặng nhẹ ra sao. Quan viên tham ô bóc lột, đây là không phải là chuyện một người có thể làm được, tất có đồng lieu đồng lõa, mà nếu như thế, ắt sẽ liên lụy tới nhiều kẻ nữa.
Cũng không phải là chuyện nhỏ có thể nói ngắn gọn, chuyện thế này, càng nói lại càng phải tranh luận bàn bạc. Vậy là, nghị sự đã hơn hai canh giờ, lúc này trời đã sắp tối, cửa cung sắp đóng, mới miễn cưỡng chốt lại một kết luận. Tội trạng của Tần Mịch, tử tội không tha, tịch thu gia sản, nữ quyến sung vào dịch đình, nam tử sung vào quân binh. Còn lại, đồng liêu đồng lõa, tróc nã cho bằng sạch.
Trước khi hành lễ cáo lui, Trương Cảnh còn như là vô tình tán ngẫu một câu: "Thần từng nghe Điện hạ yêu thích thông hiểu thi họa, vừa hay thần có được một bức họa quý, trên ấy còn có cả bút tích của danh gia tiền triều, mong rằng Điện hạ có thể nhìn qua một phen."
Thi họa quý hiếm của Hoàng thất nhiều không kể xiết, kể cả tranh có bút tích của danh gia, trong cung cũng chẳng lấy làm lạ. Thái hậu nghe đã liền hiểu ý tứ của hắn không phải là ở bức tranh, vì thế mỉm cười: "Vậy sao? Là lễ vật do người ngoài tặng?"
Trương Cảnh vội đáp: "Cũng chỉ là nhờ có Vương thượng thư tạm thời xa vật yêu thích, để lại chỗ thần, thần thay ngài ấy bảo quản cất giữ mà thôi."
Nói như thế, người thông minh ắt sẽ hiểu được ngay. Vương Bạc Viễn dùng vật quý hối lộ Trương Cảnh, muốn cầu tình bao che cho Tần Mịch. Trương Cảnh nhận, nhưng lại không rõ ràng ý tứ, cho dù chuyện hắn bẩm lại với Hoàng đế và Thái hậu trước Ngự tiền lộ ra bên ngoài, Vương Bạc Hắn cũng đâu có thể trách hắn được?
Vậy là, Trương Cảnh và Tạ Hoài Chí hành lễ cáo lui.
Hơn hai canh giờ căng thẳng không nghỉ, nếu như là thương ngày, đương nhiên Hoàng đế sẽ phải mệt mỏi. Có điều, hôm nay có Thái hậu ngồi bên, đột nhiên thấy rất khỏe, rất sung sức. Vẫn còn đang nghĩ tới chuyện của Vương Bạc Viễn, Đường Oanh nói với Thái hậu: "Tham ô là trọng tội, thân đường đường là Thượng thư, sao hắn có thể hồ đồ như thế?"
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sao?" Đường Oanh bất giác quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo giờ, liền cười: "Phải, tới giờ dùng bữa tối rồi, con sơ ý, quên mất."
Bệnh còn chưa khỏi hẳn mà không dùng bữa đúng giờ, Đường Oanh cẩn thận dò xét nét mặt của người ngồi bên, thấy trên môi nàng vẫn còn ẩn ẩn ý cười, chợt vòng tay ôm lấy eo nàng, nói lời ỷ lại: "Tối nay con muốn ăn cá, mà ngài phải rút xương đấy!"
Ngữ điệu ngọt ngào, khiến cho người nghe không đành lòng từ chối. Thái hậu cười, vỗ lên lưng nàng một cái: "Vậy tay ngươi để làm gì? Tay mọc ra uổng phí rồi? Tự mình làm."
"Không được, ngài phải làm, xưa nay vẫn là ngài khéo tay. Cá được ngài rút xương cũng thành gan rồng tủy phượng." Vừa nói vừa tự hỏi mình còn đang sầu lo việc gì? Mỗi ngày có thể ở bên, thân cận như thế này, còn trông cầu gì nữa?
"Không phải gan rồng tủy phượng thì không ăn?" Ý cười trên môi phai đi gần hết, nghiêm sắc hỏi một câu.
Hoàng đế nào dám gật đầu nói phải? Đành ngồi thẳng lưng ngay ngắn, trầm giọng: "Có thể được ngồi cùng bàn, dùng cùng bữa với ngài, thức ăn đều biến thành gan rồng tủy phượng."
Miệng lưỡi của Bệ hạ này cũng quá sắc rồi, động một chút liền nói lời ngọt ngào dễ nghe dỗ dành người khác! Cung nhân cả điện cúi đầu cảm thán, nín cười không thôi.
Thực án dâng lên, hai người ngồi xuống, cung nga nội thị đứng bên, khăn khô nước ấm chờ sẵn.
Bữa ăn rất yên tĩnh, không ai nói một lời. Đều là những món thanh đạm, Đường Oanh vốn không có khẩu vị, ăn chỉ một chút đã muốn buông đũa, có điều hôm nay Thái hậu ở đây, nàng không dám không ăn. Vậy là miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, vài miếng thịt cá, Thanh Đại đứng bên rút xương.
Tập trung ăn, đột nhiên thấy có miếng cá nhỏ được bỏ vào trong bát của mình. Ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được Thái hậu đang rút tay về. Một tay Thái hậu nâng đũa bạc, một tay nâng ống tay áo dài rộng, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết. Đường Oanh nhìn, lại nhìn xuống miếng cá trong bát, đột nhiên thấy miếng cá thôi cũng thực thuận mắt, ăn vào càng vừa miệng.
Dùng cơm xong, lúc này mới vào điện, nói về chuyện của Vương Bạc Viễn.
Theo thường lệ, Thái hậu sẽ hỏi Hoàng đế có ý tứ suy tính thế nào.
Đường Oanh đương nhiên vô cùng khinh rẻ xem thường loại hành vi này: "Ngày ấy lâm triều, con xử Tần Mịch thẳng tay không do dự, hắn cũng nên biết tham quan ô lại không có đất dung thân." Hiển nhiên, biết rồi mà còn cố tình phạm, đây là đang ỷ là công thần mà tự cao tự đại.
Thái hậu không lên tiếng, chỉ nhìn nàng, ý muốn nàng nói tiếp. Đường Oanh dừng một lát mới nói: "Trương Cảnh không nói rõ ràng, vậy nên sẽ triệu Vương Bạc Viễn tới, thăm dò ý tứ của hắn đối với án của Tần Mịch, tiện thể răn đe nhắc nhở một phen?"
"Là một cách, nhưng không phải thượng sách." Thái hậu nói, "Vương Bạc Viễn trọng thể diện, ngươi nói riêng với hắn, hắn sẽ chẳng để trong lòng mấy phần, không có tính răn đe. Bứt dây động rừng, không bằng mượn dịp này, qua hai năm nữa đã tới lúc ngươi chấp chính, cũng không thể nể nghĩa công thần mà nhượng bộ được nữa." Quân vương trọng thần tử là vì quân vương nhân nghĩa, thần tử trung thành, Vương Bạc Viễn lại vì thể diện của bản thân mà không để tâm tới răn đe của Hoàng đế, lờ đi quốc pháp, việc này không thể đánh đồng với chuyện Tướng vị lần trước.
"Bứt dây động rừng?" Đường Oanh suy tư một lát, lại thấy Thái hậu chỉ tay về chỗ Ngự án, nơi có tấu chương của Trương Cảnh.
Thái hậu nói, ngữ điệu trở nên lãnh đạm: "Ở Ung Châu có mấy tên tiểu quan, là người của Vương Bạc Viễn, đều là hạng vô tài vô đức mà hám lợi lộc, cũng đều liên quan tới án này cả."
--- Hết chương 42 ---
Editor mạn đàm: Đáng lẽ chương này tối qua lên sàn nhưng tui quên mất, hôm nay lên sàn lúc sáng sớm vậy. Giang Hạ được cái nhìn trúng tâm tư của A tẩu, A tẩu uống thuốc độc đưa Hoàng đế lên ngôi chẳng nhẽ không được dựa dẫm ôm ấp, không được quản chặt hả *thở dài*