Lưỡng Đô Ký Sự

Người vì tài mà tử, chim vì thực mà vong

Bên ngoài thiên hàn địa đống, trong điện ấm áp dễ chịu, dù cho cửa mở, gió lạnh vào đây chẳng mấy chốc đã thành hơi ấm. Nhìn ra bên ngoài, phía đình uyển có mấy cây lục trúc mới trồng năm ngoái, cành lá còn đang mỏng manh yếu ớt chẳng chịu qua được tiết đại hàn năm nay, bây giờ đã cong queo.

Thái hậu nhìn tới mức thất thần, Đường Oanh cũng theo ánh mắt đó mà quay đầu nhìn lại. Hai nội thị bên ngoài đang chật vật nghĩ cách cứu lấy mấy cây trúc, tình huống này cũng không có gì đặc biệt đáng xem. Đường Oanh quay đầu lại, vừa vặn đúng lúc Thái hậu đang nhìn nàng, không hẹn mà gặp, chợt lại thành bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Đường Oanh chẳng mấy chốc đã thành si ngốc, may mắn có tiếng than củi nổ tí tách kéo nàng tỉnh ngộ. Ý thức được mình vừa thất thố, Đường Oanh đành cười cười: "Ngài nhìn ta như vậy, ta có chút... không quen."

Thái hậu nhướn mày: "Ngày xưa ta cũng nhìn ngươi như vậy, vì sao bây giờ lại thành không quen? Gần đây ta cảm thấy ngươi có điều gì dị thường."

Đường Oanh cũng chỉ đành giữ nụ cười: "Phải vậy chăng? Có lẽ đã đến lúc trưởng thành rồi." Tâm tình thiếu nữ thường khó dò, giờ cũng chỉ có thể mượn cớ này mà thôi.

Thái hậu nhìn người kia còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình, lặng lẽ buông một tiếng thở dài trong lòng. Trong bát vẫn còn thịt hươu nướng, nàng chợt tự hỏi những miếng thịt này có phải là như chim non hàm thực hầu cha mẹ, xuất phát từ hiếu thuận hay không?

Tâm tư rối bời, thịt cũng thành nhạt nhẽo. Tầm mắt nàng lưu chuyển trên sườn mặt người đối diện, dùng ánh mắt ôn nhu phác theo ngũ quan sắc nét trẻ trung, dịu dàng mà chậm rãi như đang khắc ghi vào đáy lòng, như đang ghi vào trong trí nhớ, sợ rằng một ngày kia mình không thể chính mắt nhìn thấy được nữa.

Hai người đều không có khẩu vị, qua ba tuần trà liền cùng buông đũa đứng dậy.

Thấy chủ tử muốn ra ngoài đi dạo, Nhẫn Đông vội ôm áo choàng tới, Đường Oanh nhận lấy, giúp khoác lên cho Thái hậu. Xong xuôi đâu đấy, cầm thủ lô trên tay, Thái hậu đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, thản nhiên nói một tiếng: "Đi thôi."

Đi qua hành lang gấp khúc, lại đi thêm sâu một chút, nơi ấy có một rừng mai nhỏ. Hôm nay hoa mai nở rộ trong gió, cánh hoa yểu điệu thoảng theo gió Bắc, mang theo hương thơm thanh u sơ lãnh tản khắp bốn bề. Bước khỏi hành lang, giẫm lên thềm đá phủ tuyết trắng muốt, từ đây có thể nhìn thấy chim tước phía xa. Chim tước ngẩng đầu nhìn về đây, đôi mắt đen nhánh đang đánh giá xem đối phương có ý đồ uy hiếp hay không. Lát sau đôi cánh giương lên, nhẹ nhàng lướt qua nền tuyết, lại gầy đây há mỏ xin ăn.

Tuyết rơi không ngừng, dấu chân chim tước trên tuyết lưu lại chẳng được lâu.

Nhẫn Đông nhìn sắc mặt hai vị chủ tử lúc này ôn hòa, bèn hiểu ý, cho người đi lấy tới đây chút đồ ăn.

Ngũ cốc trong chén nhỏ, Đường Oanh nhận lấy, lại thấy có người mang một lồng chim lớn tới.

"Không cần thứ kia, mang đi đi."

Nội thị vâng dạ, mang lồng chim vào. Vạn vật đều có linh tính, gặp được hay mất đi đều là do duyên, vốn không nên nhân có duyên mà cường đoạt giữ lấy thứ không thuộc về mình.

Đường Oanh khuỵu gối quỳ xuống, vẩy một nắm ngũ cốc tới trước chim tước. Chim tước này quả thực rất có linh tính, người vây quanh mà dường như chẳng hề sợ hãi, lập tức cúi đầu mổ thức ăn.

Đường Oanh nhìn chim tước, ánh mắt trìu mến. Thái hậu đứng bên, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ vừa ý của người kia, cũng chẳng kìm được nụ cười trên môi mình.

"Trời đông lạnh như vậy, ước chừng nó vẫn còn nhỏ, tự ra ngoài kiếm ăn như vậy phải chăng là lạc đường không về được?" Đường Oanh vừa nhìn chim tước vừa nói lời trêu đùa. "Có lẽ là phạm phải lỗi lầm gì đó, cha mẹ đuổi khỏi tổ rồi."

Thái hậu thản nhiên liếc nàng: "Phỏng đoán hồ đồ. Con cái phạm lỗi lầm cha mẹ luôn bao dung, sẽ suy nghĩ sai lầm ấy là từ đâu mà ra, có phải có điều gì bất đắc dĩ hay không."

Đường Oanh vốn là nói lời bâng quơ mà thôi, Thái hậu đương nhiên phải hiểu, nhưng lại đáp những lời nghiêm túc như vậy, nụ cười trên môi Đường Oanh cũng theo đó mà ngưng trệ.

"A nương." Đường Oanh hơi cúi đầu, tựa như hỏi vu vơ không có ý tứ gì khác. "Ta... Nhi thần, nếu nhi thần phạm phải một sai lầm rất lớn, ngài có tha thứ hay không?" Nếu Thái hậu cho rằng nàng sai lầm, nàng sẽ không bác bỏ tự bào chữa, mà sẽ tự trách cứ bản thân mình.

Thái hậu nghiêng đầu nhìn, im lặng không nói. Tính tình nàng xưa nay quyết đoán không do dự, việc lớn việc nhỏ khi cần đều sẽ sát phạt thẳng thắn, nhưng bây giờ rốt cuộc lại do dự. Một lát sau nàng lên tiếng, cũng như khi Đường Oanh còn nhỏ, áp bàn tay lên gáy người kia, kiên định: "Sẽ. Ta sẽ tha thứ."

Không dạy được con là lỗi của cha, sai lầm của ngươi sao không phải là sai lầm của ta?

Trong lúc nói chuyện, chim tước đã ăn no, giương cánh bay đi.

Trên đường trở về Thiên Điện, Thái hậu nói với Đường Oanh chuyện Trương Cảnh mật báo. Lúc thẩm kết án tham ô của Tần Mịch, Trương Cảnh cũng từng đánh tiếng chuyện Vương Bạc Viễn hối lộ, có ý nhúng tay việc tra án. Nhân vì tài tử chim vì thực vong, ý đồ của Trương Cảnh đã rõ ràng. Sau khi Cấp Sự Trung bị ban trượng, Thanh Hà đại công chúa liên tiếp mời Vương Bạc Viễn tới phủ đệ, kì thực đây cũng vốn là chuyện Thái hậu âm thầm an bài, biết rằng Trương Cảnh sẽ theo dõi sát sao, nhân dịp kéo Vương Bạc Viễn xuống bùn.

Thái hậu nhìn về phương xa, ngữ điệu nhàn nhạt: "Trường Canh, thân là Quân, cần có mắt nhìn người, cũng cần phải biết dùng người. Phải theo chính đạo, phải biết bao dung, nhưng cũng phải biết trừ khử người gây bất lợi. Trương Cảnh người này tính tình quỷ quyệt, có tài giúp ngươi làm loạn, không có tài giúp ngươi trị quốc. Ngươi trọng dụng hắn, rồi hắn sẽ chỉ biết châm ngòi hiềm khích, cổ vũ chia bè kết cánh mà thôi. Nội đấu triền miên, quốc gia không thể phát triển, dân chúng không thể an tâm."

Tỉ như Tiên đế, dung túng Nhan thị và Tiêu đảng minh tranh ám đấu suốt hơn hai mươi năm, cũng may mắn rằng khi ấy cục diện quốc nội ổn định, tiền nhân đã gây dựng sẵn nền tảng, nghiệp đế vương vững như bàn thạch. Nhưng mà, rồi cũng đến kết cục một phen chính biến.

Đường Oanh lắng nghe, gật đầu: "Ta sẽ ghi nhớ. Hai vị Thị lang Lại bộ thường ngày vô năng không có gì nổi bật, ta vẫn đang khó có thể chọn ra một người đủ tài đức thay thế Vương Bạc Viễn. Cũng sắp tới ngày Hưu mộc, tiện thể từ nay tới ấy cứ thong thả suy tính."

Thái hậu cười cười: "Nếu là người Tiêu Tướng tiến cử, ngươi cứ tin hắn là được." Mấy năm trước nàng vẫn còn nghi ngờ Tiêu Thận, đường xa mới biết sức ngựa. Nhưng nay đã có thể kết luận Tiêu Thận là một thần tử đắc lực khó có được, vẫn luôn cương trực công chính, một lòng trung tâm.

"Vậy được." Đường Oanh cười, không nói gì thêm.

Hai người vào điện, thay y phục khô ráo. Trời đông ngày ngắn, Đường Oanh thay xong một thân tiện phục cũng là lúc trời đã tối, đèn đuốc bên ngoài chiếu rọi cung thành. Lưu lại trong tẩm điện thêm một lát, lúc ấy Thái hậu mới đi ra, một tay vịn lấy tay Nhẫn Đông, cước bộ ước chừng cũng thong thả hơn thường lệ. Đường Oanh liền đứng dậy cáo lui: "Trời tối rồi, ta cũng trở về, ngày mai sẽ lại tới."

Thái hậu gật đầu: "Đường trơn trượt, lần sau ngươi tới sớm đi sớm, không cần ở lại đến khi trời tối như vậy."

Đường Oanh gật đầu, vốn nghĩ mình sẽ được tiễn ra đến cửa, không ngờ hôm nay đến Nhẫn Đông cũng không đích thân đi tiễn, chỉ cho vài cung nga đi theo mà thôi. Nhưng an bài như vậy cũng không thể nói là không hợp với lẽ thường, dù trong lòng có ẩn ẩn nghi hoặc cũng không thể hỏi ra thành lời. Đường Oanh rời khỏi Vị Ương cung, đi về phía Tuyên Thất điện.

Thời điểm sắp đi ngủ, Đường Oanh chợt nhớ tới trước đây ít lâu Nhan Thù có đưa một tập ghi chép du kí, bèn sai Trì Tái tới kệ sách lấy xuống. Trì Tái một tay cầm đèn một tay cầm sách, tới bên giường nhắc nhở: "Bệ hạ, đêm dài trời tối, đọc sách không tốt cho sức khỏe."

Đường Oanh nhận lấy tập sách, tùy tiện đáp một câu: "Không sao, trẫm nhìn qua một lát liền ngủ."

Trì Tái cũng không có cách nào khác, chỉ bèn cho người mang đèn lại bên giường.

Quả thật, du ký có thú vị đến thế nào, đọc sách khi nằm trên giường cũng chỉ khiến người ta thêm buồn ngủ.

Để lại vài cung nga trong tư tẩm, Trì Tái lĩnh nội thị thối lui ra bên ngoài.

Đêm đông yên tĩnh, Đường Oanh rất nhanh đã chìm vào trong mộng. Cũng không hẳn là mộng, chỉ là trong đầu nàng hiện ra đủ loại cảnh tượng. Đột nhiên nàng nhìn thấy cảnh tượng ngày ấy, Nhan Thù và Nhan Y ngồi đối diện, hắn bắt mạch cho muội muội mình.

Bắt mạch? Nhan Thù tuyệt nghĩa với Nhan thị, nhiều năm ẩn cư, đọc nhiều y thư dân gian, có một thời gian từng bái phụ thân của Dư Sênh làm thầy, hẳn là y thuật cũng không phải dạng xoàng. Hắn thông hiểu y lý, nhưng mỗi tháng Thái hậu đều có Y chính thỉnh mạch kiểm tra, vì lí gì mà ngay lần đầu tiên huynh muội tái ngộ sau bao nhiêu năm, việc đầu tiên lại là... bắt mạch?

Đêm hôm Thiên Thu yến, Thái hậu dị thường như vậy, hôm nay lại như thế. Nhiều con sóng nhỏ hợp lại thành một tầng sóng lớn, bây giờ nghĩ lại đã thành như thủy triều, khiến Đường Oanh tỉnh ngộ.

Nàng choàng tỉnh, lập tức xốc chăn xuống giường, đi thẳng ra ngoài.

Cung nga trong tư tẩm nghe được động tĩnh, vội vàng vào phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy thánh nhan thất sắc, ai nấy đều lập tức cả kinh. Nhưng chưa ai kịp mở miệng, Hoàng đế đã quyết liệt ra lệnh: "Triệu Y chính của Thái hậu tới đây, ngay lập tức!"

Tuy không rõ nguồn cơn, cung nga chỉ biết lập tức lĩnh mệnh mà thôi. Vừa đi được vài bước đã bị chủ tử gọi lại: "Lệnh hắn mang theo chẩn đoán mạch chứng mỗi tháng của Thái hậu."

—- Hết chương 50 —-

Editor mạn đàm: Trước sau gì rồi mà điện hạ chả sai lầm theo bệ hạ, điện hạ còn đòi tha thứ cho ai ???? Khéo khi điện hạ bắt đầu sai lầm rồi mà điện hạ không biết cũng nên ????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui