11
Cuối cùng ta vẫn không nhớ được mình muốn hỏi Ân Chỉ cái gì, liền đi theo phía sau Tô trung quan, một đường đi vào tẩm điện.
Bên trong yên tĩnh, Ân Chỉ không có ở đây.
Tô trung quan lặng lẽ lui ra ngoài, ta nhớ lại quy củ bình thường Đậu Khấu dạy ta, yên tĩnh ngồi trên ghế dựa, không đi lung tung, cũng không sờ lung tung.
Tuy rằng điều này thực sự có chút nhàm chán, nhưng may là đôi mắt của ta còn có thể nhìn xung quanh.
Tẩm điện của Ân Chỉ rất lớn, nhưng có chút lạnh.
Bây giờ đã vào đông, buổi tối lạnh như vậy, sao hắn lại không đốt than?
Suy nghĩ đến xuất thần, ta cũng không chú ý tới Ân Chỉ đã trở về.
“Tiểu Mãn?”
Ta phục hồi tinh thần, lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn, một chút cũng không cảm thấy nhàm chán nữa, “A Chỉ, ngươi trở về rồi!”
Trên người hắn vẫn còn chút ẩm ướt, ta giật mình, vừa rồi là hắn đi tắm rửa.
Ta chớp chớp mắt, cảm thấy hắn trông có vẻ đẹp hơn một chút.
Còn không đợi ta nói cho hắn biết, Tô trung quan liền bưng một bát thuốc đi vào: “Hoàng thượng, đến lúc uống thuốc rồi.”
Ân Chỉ bưng bát nước thuốc đen sì lên, mặt không đổi sắc uống cạn, ta rốt cuộc cũng nhớ tới mình vẫn luôn nhắc tới cái gì ở trên kiệu liễn, ta muốn hỏi bệnh của A Chỉ bệnh đã tốt hơn chưa, nhưng hiện tại nhìn hắn còn đang uống thuốc, hình như...!cũng không cần hỏi nữa.
“Đợi có lâu không?”
Ân Chỉ súc miệng xong, đi qua ngồi bên cạnh ta.
Ta suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không lâu.”
“...!Vậy thì tốt.”
Nói xong hắn liền im lặng, ta cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát tròn mắt hiếm lạ nhìn hắn, cái này cũng không thể trách ta, ai bảo bộ dạng hắn đẹp đẽ như vậy chứ.
Tẩm điện yên ắng, một lúc lâu sau, hắn hỏi thăm dò ta: “Tiểu Mãn có biết...!tối nay chúng ta sẽ làm gì không?”
Lắc đầu, ta không hiểu hắn có ý gì.
Nhưng hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, đưa ta đến một chiếc giường rất lớn, nói với ta: “Tối nay, Tiểu Mãn ngủ trên giường này.”
Ta “Ò” một tiếng, thật đúng là có chút mệt mỏi, liền bắt đầu cởi áo khoác ngoài trên người xuống, Ân Chỉ có chút kinh ngạc: “Tiểu Mãn?”
Hắn quay mặt đi, không nhìn ta nữa: “Nàng đây là làm cái gì?”
“Đi ngủ!”
Ta cởi áo khoác ngoài, lộ ra tiết y màu hồng nhạt, sau khi nhanh chóng bò lên giường, còn nhịn không được ngáp một cái: “Không phải ngươi muốn ta ngủ ở chỗ này sao?”
Ân Chỉ trầm mặc.
Động tác của ta nhanh nhẹn chui vào trong chăn bông, khẽ run rẩy, trong tẩm điện không đốt than, chăn bông còn có chút lạnh.
“Vậy...!nàng ngủ trước đi.”
Sau khi trầm mặc, Ân Chỉ đưa tay, vén góc chăn cho ta.
Ta nhìn hắn nhẹ nhàng khép màn che lại, sau đó liền chậm rãi rời đi, đại khái...!hắn hẳn lại đi xem tấu chương?
Làm hoàng thượng thật bận rộn.
Hắn cực khổ như vậy, ta vẫn nên đợi hắn thì hơn.
Vậy nên, ta chịu đựng cơn buồn ngủ, cứ đợi cứ đợi, đợi một hồi, đến khi ta đều đã ngủ quên, hắn vẫn chưa tới.
Mí mắt của ta dần dần nặng nề, đột nhiên bên ngoài màn trướng truyền đến từng đợt ho khan trầm thấp.
Có phải A Chỉ đang ho không?
Thò đầu ra từ khe hở của màn che, ta nhìn thấy Ân Chỉ đưa lưng về phía ta, nằm nghiêng trên giường mềm cách đó không xa.
Hắn ngủ ở đó để làm gì?
Đậu Khấu rõ ràng đã nói, tối nay Ân Chỉ sẽ ngủ cùng ta.
Ta xuống giường, cũng không mang giày, chân trần đi đến bên giường hắn, hắn dường như nhận ra, quay đầu nhìn thấy ta, vội vàng ngồi dậy, lúc mở miệng lại có chút áy náy: “Bị ta đ.á.n.h thức rồi?”
Ta lắc đầu, ngồi xổm xuống, khó hiểu nhìn hắn: “Sao ngươi lại ngủ ở trên này?”
Rõ ràng là nên ngủ cùng ta.
Ân Chỉ mở miệng, một lúc lâu sau mới đáp: “Ừm, ta sợ chen lấn nàng.”
“Sẽ không đâu!”
Ta mới xuống từ bên kia, chen hay không chen ta còn không biết sao, vì thế ta nghiêm túc nói với hắn: “Ngươi yên tâm, giường rất rộng rãi, chúng ta đều có thể lăn lộn trên đó!”
“Khụ — khụ khụ —”
Ân Chỉ đột nhiên lại bắt đầu ho khan, hắn nắm chặt tay che miệng, cực lực đè nén, thoạt nhìn khó chịu vô cùng.
Đợi đến khi chậm rãi bình ổn lại, hắn mới mở miệng: “Có lẽ không cần...!Đa tạ hảo ý của Tiểu Mãn, chỉ là ta đã quen ngủ một mình.”
“Không sao đâu, ngủ vài lần là quen!” Ta cầm tay hắn, vừa định kéo hắn xuống, đã bị lạnh đến run cả sống lưng.
Sao tay hắn lại lạnh như vậy?
Nhớ lại trong tẩm điện không đốt than, thân thể hắn lại không tốt, ta đưa tay vào giường hắn dò xét, lạnh như băng, khó trách hắn sẽ ho khan.
“Cái giường này không ấm áp một chút nào!” Không biết vì sao, ta có chút tức giận, “Một chút cũng không!”
Người lạnh, thì sẽ sinh bệnh.
“Chúng ta cùng nhau ngủ!” Dứt lời, ta tha thiết mong chờ nhìn hắn, “Ta rất ấm áp, A Chỉ, mẫu thân và ngoại tổ mẫu đều nói với ta, lúc ngủ, hai người ôm nhau thì sẽ không lạnh nữa!”
Ân Chỉ chỉ cúi đầu, nhìn bàn tay của ta và hắn đang nắm chặt lấy nhau, một lúc lâu sau, hắn mới khó khăn gật đầu.
Ta vui vẻ, vội vàng lôi kéo hắn đi đến trước giường lớn, ta chui vào trong chăn trước, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn cũng nhanh chóng nằm xuống.
Hắn từ từ nằm xuống, toàn thân cứng đờ.
Ta biết ngay, trời lạnh như vậy còn không đốt than, nhìn đi, bị lạnh cóng rồi chứ gì?
Đã lớn như vậy rồi còn không biết yêu quý thân thể cho tốt.
Ta thở dài, lăn vào trong ngực Ân Chỉ, trên người hắn lạnh như băng, một hơi ấm cũng không có, ta chịu đựng cơn lạnh mà ôm lấy hắn, lòng bàn chân ta cũng dán vào mu bàn chân hắn: “Ta che cho A Chỉ một chút...!Bây giờ đã ấm chưa?”
Ân Chỉ cúi đầu “Ừm” một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Ấm rồi.”
Cảm nhận được thân thể hắn dần dần ấm áp lên, cơn buồn ngủ của ta lần thứ hai dâng lên, khe hở giữa hai mí mắt càng ngày càng hẹp.
“Ta đã nói...!Ta rất ấm áp...”
Tay Ân Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng ta, con người hắn thật tốt, còn dỗ ta ngủ.
Ta ngáp một cái, liền ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
12
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Ân Chỉ đã không còn ở đây nữa.
Đậu Khấu đứng trước giường, cười tủm tỉm nhìn ta, trên mặt không còn lo lắng như hôm qua, mà nhìn còn rất vui mừng.
“Nương nương dậy rồi?”
Ta dụi mắt, vẫn nằm trên giường như cũ, ai bảo giọng nói của Đậu Khấu thật sự quá dễ nghe, ôn nhu nhu nhu, khiến người ta căn bản không muốn rời giường.
Nhưng không rời giường thì không được, dù sao nơi này cũng là tẩm điện của Ân Chỉ.
“Đậu Khấu…”
Ta ngáp một cái, đứng lên nhìn nàng: “Ngươi đến đón ta trở về Bạch Lộc Đài sao?”
“Nương nương.”
Đậu Khấu cầm lấy xiêm y, động tác nhanh nhẹn giúp ta mặc vào: “Chúng ta không trở về Bạch Lộc Đài nữa.
Sau này, mỗi ngày nương nương đều có thể gặp hoàng thượng!”
"Hả?" Ta mù tịt, không hiểu lời nàng nói là có ý gì.
Đậu Khấu nhìn ta cười: “Hoàng thượng nói, sau này người sẽ ở Hòa Khánh Điện.
Trời còn chưa sáng, Bảo Ngọc đã đem đồ đạc của Bạch Lộc Đài chuyển đến đây rồi.”
Hóa ra là như vậy, ta gật đầu, vậy thì ở thôi.
Ta cho rằng Ân Chỉ sẽ trở về rất muộn, bởi vì nhìn hắn có vẻ bận rộn như vậy, nhưng giờ Thân hôm nay, hắn đã có mặt ở Hòa Khánh Điện.
*Giờ Thân (申时): Từ 15h chiều đến 17h chiều.
Lúc đó ta đang xem Đậu Khấu thêu hoa, giọng Bảo Ngọc vấn an từ bên ngoài truyền vào, ta liền biết là Ân Chỉ đã trở về, vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón hắn.
“A Chỉ, ngươi trở về rồi!”
Khí sắc hôm nay của hắn trông có vẻ rất tốt, hắn xoa đầu ta, lúc tiến vào còn thuận thế nắm lấy tay ta.
Đậu Khấu và Bảo Ngọc lặng lẽ rời đi, toàn bộ tẩm điện chỉ còn lại ta và hắn.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “A Chỉ, tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không?”
“Ừm.” Hắn cười gật đầu, tính tình vẫn tốt như vậy, con ngươi màu nâu hiện lên vẻ dịu dàng: “Cũng may có Tiểu Mãn bên cạnh, ta mới ngủ ngon được như vậy.”
“Ta đã nói ta rất ấm áp mà!” Ta cực kỳ đắc ý, lại không quên dặn dò hắn: “Không thể bị cảm lạnh, cảm lạnh sẽ sinh bệnh.”
Ân Chỉ rất trịnh trọng đáp ứng, còn không quên cảm tạ ta.
Hắn thật sự là một người rất tốt rất tốt.
Ta biết mà, gả cho hắn là một chuyện vô cùng tốt.
Bữa tối hôm nay, ta và Ân Chỉ cùng nhau dùng, các món ăn ở Hòa Khánh Điện rất đơn giản, cũng không khác biệt với Bạch Lộc Đài lắm, chỉ là thanh đạm hơn một chút.
Dáng vẻ lúc ăn của Ân Chỉ rất đẹp, hắn còn gắp thức ăn cho ta.
Kỳ thật đến cuối bữa ăn, ta đã ăn no rồi, nhưng đồ ăn mà Ân Chỉ gắp cho vẫn còn chưa ăn hết, ta suy nghĩ một chút, quả thật là phải ăn cho sạch.
Quả nhiên, ta lại ăn đến no cứng một lần nữa.
Nhưng lúc này Đậu Khấu không có ở đây, không thể xoa bụng cho ta, Ân Chỉ cũng không khen ta.
Ta có chút chán nản.
Sau khi súc miệng đơn giản, Ân Chỉ bắt đầu xem tấu chương, ta ôm bụng ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn vòng điểm chú thích.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi hoa đèn đều đã mờ, ta mới rốt cuộc đợi đến khi hắn buông bút xuống, không nhịn được mở miệng: “A Chỉ, sao ngươi lại không khen ta?”
*Hoa đèn (灯花): Đầu bấc đèn đã cháy thành than và được ngọn lửa nung đỏ lên.
Ta có chút mất mát nhìn bụng mình, hiện tại vẫn có chút khó chịu: “Ngươi gắp thức ăn cho ta, ta đều đã ăn hết rồi...!Ta không lãng phí lương thực, ngươi có thể khen ta không? Ta rất thích ngươi khen ta.”
Ân Chỉ lúc này mới phản ứng lại, có chút ảo não: “Xin lỗi, đều là ta không tốt, gắp cho Tiểu Mãn quá nhiều.”
Dứt lời, hắn lo lắng nhìn ta: “Còn khó chịu không?”
Ta thành thật gật đầu, quả thật còn có chút khó chịu, nếu Đậu Khấu ở đây thì tốt rồi, nàng sẽ nhẹ nhàng giúp ta xoa bụng, rất thoải mái.
Nhưng Ân Chỉ lại nói, hắn cũng có thể giúp ta xoa bụng.
Ta gãi đầu, mở bụng ra, nếu hắn nguyện ý hỗ trợ, vậy thì cứ xoa đi.
Ân Chỉ rất cẩn thận đưa tay ra giúp ta xoa bụng, lực đạo của hắn không lớn không nhỏ, thoải mái đến mức khiến ta buồn ngủ.
Mà càng buồn ngủ, đầu óc ta lại càng không minh mẫn.
Quả thật đã bị hắn xoa đến mức quá thoải mái, ta ngáp một cái, dứt khoát tựa đầu lên đùi hắn, lại to gan giơ tay đặt lên đầu hắn, nhắm mắt lại còn không quên yêu cầu: “A Chỉ xoa đầu ta, ta thích được ngươi xoa đầu...”
Ân Chỉ không cự tuyệt, ngược lại đưa đầu ngón tay vào chân tóc ta rồi nhẹ nhàng ấn, ta mơ mơ màng màng nghe hắn nói chuyện.
“Năm ta bốn tuổi, đã từng nuôi một con mèo trắng.”
“Nó luôn giấu mình trong bụi chuối, thích thân cận với ta, dù ta xoa bụng nó, hay là đưa tay xoa đầu nó, cho tới bây giờ nó cũng sẽ không tức giận, thậm chí còn rất vui mừng...!Nó và Tiểu Mãn thật giống nhau, ngay cả tên cũng giống nhau.”
Ta nghe xong cả, chỉ biết "Ừ ừ ừm ừm" gật đầu, thanh âm của hắn nhẹ nhàng đến mức nghe đã khiến người ta muốn ngủ vô cùng.
Trong lúc cơn buồn ngủ dâng trào, lại nghe thấy hắn khẽ gọi ở bên tai ta: “Tiểu Mãn?”
Ta "Ừm" một tiếng dài, hơi tỉnh táo một chút.
Đầu ngón tay hắn khẽ điểm lên trán ta, dịu dàng hỏi: “Tối nay ta vẫn ngủ cùng nàng...!được không?”
Có gì mà không tốt chứ.
Ta gật đầu, cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên khỏi chân hắn rồi từ từ bò lên giường, một giây trước khi ngủ, ta còn nhớ mình đã vẫy tay với hắn, ý bảo hắn mau tới.
Sau đó, chuyện sau đó, ta không thể nhớ nữa.
Bình thường lúc này, ta đã sớm ngủ thiếp đi, ai da, làm hoàng đế thật sự rất vất vả, trễ như vậy mới có thể đi ngủ...
13
Ta cứ như vậy ở lại Hòa Khánh Điện, theo thời gian ngày một trôi qua, ta và Ân Chỉ cũng càng lúc càng trở nên quen thuộc hơn, biết được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Ân Chỉ rất bận rộn, nhưng kỳ thật cũng không bận rộn như ta nghĩ.
Hắn cũng không phải thời thời khắc khắc đều thích xem tấu chương, có đôi khi, hắn sẽ đọc một ít sách khác, còn có thể viết một ít chữ.
Buổi tối trong tẩm điện vẫn không đốt than, Tô trung quan nói, thân thể Ân Chỉ không chịu nổi khô nóng, châm than sẽ khiến cho bệnh càng nghiêm trọng, hắn còn nói cho ta biết, kỳ thật A Chỉ không thích uống thuốc đắng nhất, có nhiều lúc đều lén đổ đi.
“Nương nương ngàn vạn lần không được quên.”
Tô trung quan mang cho ta bánh hoa quế, nghiêm túc dặn dò ta: “Chuyện giám sát hoàng thượng uống thuốc quan trọng như vậy, lão nô liền giao cho người.”
“Sinh bệnh thì phải uống thuốc, uống thuốc thì mới khỏi bệnh.” Nghĩ như vậy, ta nhất thời cảm thấy trách nhiệm trên vai mình rất trọng đại, cảm nhận được Tô trung quan tin tưởng ta, ta thề son sắt cam đoan với hắn: “Trùng Tựu tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm để A Chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.”
Tô trung quan hòa ái cười rộ lên, một chút cũng không nghiêm khắc như người khác nói, hắn nói nhỏ với ta: “Hoàng thượng uống thuốc xong nếu sợ đắng thì dưới giá sách có một hộp bát bảo, bên trong có rất nhiều mứt kẹo, hoàng thượng ăn một viên, người ăn hai viên.”
Ta thích ăn mứt kẹo, nhưng lại không hiểu: “Tại sao ta có thể ăn hai viên?”
Ta không làm cái gì, còn có thể ăn hơn Ân Chỉ một viên mứt kẹo, điều này khiến ta ngại ngùng.
Tô trung quan từ ái nhìn ta, một chút cũng không chê ta hỏi nhiều, hắn nói: “Bởi vì nương nương là một hài tử tốt, nên ăn thêm một viên.”
À, hóa ra là như vậy.
Như thế ta liền an tâm thoải mái tiếp nhận, sau đó quả nhiên tìm được cái hộp bát bảo kia ở dưới giá sách, mở ra xem, đầy một hộp mứt kẹo, vừa ngửi đã thấy rất ngọt ngào, vậy nên mỗi lần Ân Chỉ uống thuốc, ta còn tích cực hơn hắn, sợ hắn bởi vì sợ đắng mà lén đổ thuốc đi.
Đợi đến khi hắn uống thuốc xong, ta liền bóc cho hắn một viên mứt sen ngọt, sau đó lại bóc cho mình hai viên.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái hộp này, có chút kinh ngạc, có điều cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, sau đó hắn nhìn ta: “...!Tiểu Mãn làm sao biết hộp ở dưới giá sách?”
“Ta không biết...!Nó tự chạy ra!” Trong lòng ta giữ bí mật của ta và Tô trung quan, không chịu nói cho Ân Chỉ, nhưng lại cảm thấy có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một mực ngụy biện.
“Sao chỉ cho ta có một viên...!Tiểu Mãn tốt, sao nàng lại bị Tô trung quan thu mua nhanh như vậy?” Ân Chỉ buồn cười nhìn ta, ánh mắt nhu hòa như một mảnh hồ nước sâu.
Ta theo bản năng phản bác: “Ta không có!”
Vừa dứt lời ta lại lập tức bịt miệng, trong lòng cực kỳ ảo não.
Nhưng ta có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, hắn làm sao biết là mứt kẹo mà Tô trung quan đã cho đây?
Rõ ràng là ta không nói gì cả!
Ngay cả Đậu Khấu cũng không biết...!Lúc ta mang bánh ngọt cho nàng, suýt chút nữa đã nói ra tất cả, nhưng ta vẫn nhịn được.
Nhưng Ân Chỉ vẫn tốt như vậy, hắn nói với ta, sẽ không nói cho Tô trung quan kế sách đã bại lộ, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, có điều —
Sau này mỗi lần uống thuốc xong, ta nhất định phải lặng lẽ đưa cho hắn thêm một viên mứt, mà coi như thù lao, ta có thể ăn ba viên mứt.
“Ngoại trừ chúng ta, ai cũng không biết.”
Được thôi, bị hắn thuyết phục rồi.
Ta lẩm bẩm nhét một viên mứt vào trong tay áo, nghĩ thầm Tô trung quan để cho ta nhìn Ân Chỉ uống thuốc, chỉ cần hắn uống, vậy ta ăn hai viên mứt hay ba viên mứt, chắc cũng không quá quan trọng phải không?
Vả lại vừa nghĩ đến Ân Chỉ nói, đây là bí mật nhỏ của ta và hắn, không biết tại sao, trong lòng ta còn mơ hồ cảm thấy rất vui vẻ.
“A Chỉ, ngươi thật tốt.”
Ta chân thành tha thiết nhìn hắn, miệng ngọt ngào vô cùng: “Ta có thể ra ngoài chơi một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Sau buổi chiều hôm nay, ta bị viên mứt trong tay áo quấn lấy, không muốn nghỉ trưa chút nào.
Ân Chỉ gật đầu: “Một khắc đồng hồ.”
Ta cười hì hì lôi kéo hắn tiếp tục nói hắn tốt, tuy rằng lăn qua lộn lại cũng chỉ là mấy câu kia, nhưng vẫn khiến Ân Chỉ rộng lượng cho lên đến hai khắc đồng hồ.
Thật tốt, có thể đi tìm Đậu Khấu rồi.
Ta chạy ra khỏi Hòa Khánh Điện, quen thuộc đường rẽ vào một góc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đậu Khấu đang thêu hoa trong Trực Sự Phòng.
“Đậu Khấu, Đậu Khấu!” Tuy rằng buổi sáng mới gặp, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút nhớ nàng, mứt trong tay áo ngọt ngào như vậy, Đậu Khấu nhất định sẽ thích, “Ngươi mau đoán xem, ta mang đến cho ngươi cái gì?”
Đậu Khấu cười rất ngọt ngào, giả vờ ngạc nhiên: “Ai da, là bánh ngọt? Hay là đường mạch nha?”
“Đều không phải.” Đến gần, ta dương dương tự đắc muốn nàng nhắm mắt lại, “Ngươi nếm thử một chút là biết!”
Dứt lời, ta liền đem mứt hạt sen trong tay áo đút vào miệng nàng.
“Ngọt quá!”
Đậu Khấu mở mắt ra, cười nhìn ta: “Là mứt hạt sen.”
Ta trông chờ nhìn: “Đậu Khấu có thích hay không?”
Nàng gật đầu: “Thích, rất thích, nương nương cho mứt hạt sen thật ngọt, nô tì cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua mứt hạt sen nào ngọt như vậy!”
Ta yên lòng, nàng thích là tốt rồi, chỉ cần nàng thích, ta liền cảm thấy vui vẻ, “Sau này mỗi ngày ta đều có thể mang đến cho Đậu Khấu mứt ngon, ngày mai lại mang đến hương vị khác!”
Đậu Khấu lại lắc đầu, nàng lấy tay giúp ta chải lại mái tóc có chút rối bù, vừa dặn dò ta: “Nương nương ngoan, tự mình ăn là được rồi, không cần mang đến cho nô tì.”
“Ngươi yên tâm, ta đã ăn rồi.” Ta nhìn xung quanh, tự cho là rất bí mật, nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Mỗi ngày ta có thể có ba viên mứt, ta ăn một viên, Đậu Khấu ăn một viên, còn lại một viên ta liền len lén giấu ở trong hà bao ngươi khâu cho ta, sau này hai chúng ta lặng lẽ ăn.”
Mứt kẹo trong hộp bát bảo kia, tựa hồ vĩnh viễn có ăn bao nhiêu cũng ăn không hết.
Đậu Khấu than thở một tiếng: “Nương nương —”
Nàng bất đắc dĩ nhìn ta một cái, vẫn khen ta: “Nương nương ở phương diện này, luôn rất thông minh...”
Ta có chút thẹn thùng, cúi đầu khiêm tốn: “Kỳ thật cũng bình thường, A Chỉ mới thông minh.”
Nếu không có hắn, lấy đâu ra mấy viên mứt kẹo kia?
(Còn tiếp).