Đồng hồ chỉ tám giờ tối, Hiếu gác lại công việc lái xe đến nhà tìm Minh Hoàng.
Lâu rồi Hiếu không gặp anh.
Vừa mới đảm nhận vị trí tổng giám đốc công ty của anh trai chưa lâu, Hiếu có quá nhiều việc phải làm nên không có thời gian đến nhà thăm anh, giờ mới rảnh rỗi được chút ít.Hiếu đứng bên ngoài bấm chuông mãi mà không ai ra mở cửa.
Anh Phải gọi điện thoại thì anh trai mới ra mở cửa.Hiếu có cảm giác ngôi biệt thự của anh trai rất lạnh lẽo, hình như rất lâu rồi không có người dọn dẹp.
Khoản sân nhỏ trước nhà đầy lá rụng, mấy chậu hoa ở lối đi cũng mọc đầy cỏ dại.Còn anh trai, không gặp anh một thời gian ngắn thôi nhưng Hiếu có cảm giác anh già đi rất nhiều.
Người anh gầy xộp, má hóp, mắt trũng xuống, cằm đầy râu ria lởm chởm cũng không thèm cạo.Hiếu vào đến nhà, mọi thứ ngỗn ngang như vừa trải qua một trận cướp bóc.
Lon bia đầy trên sàn, tàn thuốc vung vãi khắp nơi, bàn ghế phủ đầy bụi chẳng ai lau dọn.Hiếu biết anh trai rất suy sụp sau khi ly hôn với chị nhưng không ngờ bộ dạng của anh lại thê thảm đến vậy.
Nhìn anh, Hiếu xót xa nhưng không nghĩ ra cách gì để giúp anh cả.Minh hoàng mở tủ lạnh định rót nước mát mời em, nhưng tủ chẳng có gì ngoài bia.
Anh nói vọng ra phòng khách nơi Hiếu đang ngồi trên sofa:- Uống bia nhé!- Không có gì khác sao anh?- Mấy hôm nay anh không ra ngoài.- Giúp việc đâu?- Anh cho nghỉ rồi.Nhìn bộ dạng hiện tại của anh trai, anh không nói Hiếu cũng biết anh đã rất nhiều ngày không ra ngoài, có khi còn chẳng tắm luôn.Để cải thiện tâm trạng của anh trai Hiếu quyết định sẽ đưa anh ra ngoài.
Hiếu nói với anh:- Mình ra ngoài ăn chút gì đi, em đói rồi!Minh Hoàng bật nắp lon bia uống vào một ngụm, vô cảm trước lời đề nghị:- Đi mình đi, anh không đói.Hơi hụt hẫng nhưng Hiếu không dễ bỏ cuộc, anh nhất định phải kéo được anh trai ra khỏi nhà.- Hay là vào bar uống vài ly đi, lâu rồi em không vào.- Rượu bia trong nhà thiếu gì đi chi cho xa.- Rượu trong bar ngon hơn, em biết chỗ này hay lắm, đi đi anh.Không hề có chút hứng thú với đề nghị của Hiếu, Minh Hoàng ngồi lì trên ghế không động đậy, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Hiếu nhìn anh rồi nói khẩy một câu:- Anh định ở nhà thoát xác thành Ma Cà Rồng hay sao mà không chịu ra đường vậy.Minh Hoàng dỡ khóc dỡ cười, lên tiếng:- Bớt xàm lại đi, lớn hết rồi.Hai anh em cùng lúc bật cười, Hiếu kéo anh trai đứng dậy, giục anh thay bộ đồ bốc mùi rồi hai anh em cùng nhau ra ngoài.Hiếu lái xe vào một quán bar của quận trung tâm.
Quầy bar trang trí rất bắt mắt, trên kệ đầy những trai rượu có thương hiệu.
Quán không đông, khách đến chủ yếu là để thưởng rượu, nghe nhạc nên không khí không ồn ào như những quán bar thông thường.Bartender vừa mang rượu ra Minh Hoàng đã dốc cạn rồi gọi tiếp ly nữa, Hiếu nhìn anh không nói gì chỉ mong việc kéo anh trai ra ngoài của mình không làm tâm trạng anh tệ hơn.Nhạc trong quán bắt đầu chuyển bài, ban đầu Minh Hoàng chẳng chú ý nhưng lúc sau lại phát hiện lời bài hát hoàn toàn giống với hoàn cảnh của anh, hoàn toàn giống với những gì anh đang muốn nói với một kẻ phản bội mà anh không thể nào dứt bỏ.Easy come, easy go, that's just how you liveOh, take, take, take it all but you never giveShould've known you was troublefrom the first kissHad your eyes wide open, ah, why were they open?Gave you all I had, and you tossed it in the trashYou tossed it in the trash, you didTo give me all your love is all I ever asked'Cause what you don't understand isI'd catch a grenade for yaThrow my hand on a blade for yaI'd jump in front of a train for yaYou know I'd do anything for ya** Lời bài hát Grenade của Bruno Mars tạm dịch:Vội đến, vội đi, đó là cách sống của emNhận lấy tất cả, nhưng không bao giờ cho điĐáng lẽ tôi nên sớm nhận raem chính là một rắc rối ngay từ nụ hôn đầuĐôi mắt em lúc đó sao lại mở tolại long lanh đến vậyTrao cho em tất cả nhưng gì tôi cóđể rồi em quăng chúng vào sọt rácEm thực sự đã làm thế đấyTình yêu của em là những gì tôi luôn khẩn cầuEm đâu biết rằng làTôi có thể đón lấy bom đạn vì emĐưa tay vào dao nhọn vì emTôi có thể nhảy vào đầu tàu vì emTôi có thể làm tất cả vì em, em biết khôngLúc mới quen cô ấy anh nữa chữ tiếng anh cũng không biết, giờ dịch được cả nhạc luôn rồi nhưng người ta cũng đâu quan tâm, đâu cần biết đến.Anh dường như đã làm tất cả những gì có thể để ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy được vui vẻ nhưng cô ấy vẫn nhất quyết rời đi.Minh Hoàng cầm ly rượu trên tay, đắm chìm trong tiếng nhạc dồn dập, ánh mắt vô hồn liếc nhìn xung quanh rồi vô tình dừng lại ở quầy bar đối diện.Có hai người đàn ông trẻ đang hôn nhau rất cuồng nhiệt, môi gắn chặt lấy môi, hai tay cũng không yên phận mà liên tục ve vuốt đối phương.Minh Hoàng nhìn họ một lúc bỗng mắt trừng trừng, đặt mạnh ly mạnh rượu xuống bàn, ánh mắt hằng lên tia dữ dội.
Hiếu giật mình không biết chuyện gì lại làm anh phản ứng mạnh như vậy, chưa kịp hỏi anh trai đã quay sang, ánh mắt vô cùng giận dữ, giọng nói kiềm hãm một sự căm phẫn nói với Hiếu:- Muốn đi đánh nhau với anh không?Hiếu ngạc nhiên, tròn mắt:- Đánh nhau? Đánh ai?- Cáo tinh.
- Minh Hoàng trả lời.Hiếu chẳng hiểu gì, lại tiếp tục hỏi.- Cáo tinh? Cáo tinh là ai?Minh Hoàng gấp gáp giải thích, mắt vẫn nhìn trân trân hai người đàn ông trẻ ở quầy bar đối diện:- Giật chồng người khác gọi là hồ ly tinh, cướp vợ người khác gọi là cáo tinh.Trong khi Hiếu vẫn đang lóng ngóng thì Minh Hoàng đã nhanh chóng đi đến quầy ba đối diện, vung tay đấm cho người đàn ông trẻ đang ngồi trên ghế bar một cú trời giáng vào mặt.Anh ta từ trên ghế ngã vật xuống sàn nhà, vừa ngẫn mặt lên nhìn thấy Minh Hoàng thì sợ tái mét, van xin:- Đừng đánh em, tha cho em đi.Người đàn ông trẻ còn lại định lao đến định kéo Minh Hoàng ra thì bị Hiếu giữ chặt, anh ta hét lên:- Không được đánh Kỳ Kỳ, không được đánh Kỳ Kỳ!Minh Hoàng nhìn người đàn ông trẻ đang ngã dưới sàn bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, lao tới túm lấy áo anh ta xách lên.- Nói, Trâm Anh đang ở đâu?...Kỳ Kỳ là ai? Chuyện gì đã ra với hôn nhân của Minh Hoàng? Tại sao Trâm Anh lại biến mất? Tất cả sẽ được giải đáp ở “Không có Cốc Ghẻ, Thiên Nga cũng cô đơn.”Thân..