Edit: Vịt
Khoảng thời gian mấy ngày khi Dung Dặc mất tích Thẩm Nhất mỗi tối đều trằn trọc không ngủ được, hầu như cả ngày đều ngồi trong thư phòng không ra khỏi cửa. Đường Trạch Nhiễm đã tới vài lần, thấy anh dầu muối không ăn, đành bó tay.
Người làm ở Thẩm Thị cũng cảm thấy nhị gia đang khó chịu trong lòng, mỗi ngày đều vô cùng cẩn thận làm việc, không dám phạm chút sai lầm nào. Nhân viên trong công ty hôm nay cũng là dùng tới mười hai vạn phần tinh thần, hiệu suất cùng lượng công việc đều tăng rõ rệt.
Sáng sớm, Tiểu Trương gõ cửa, thấy không có phản ứng, hắn nhìn lại tin tức trên báo, vẫn là đánh bạo mở cửa thư phòng đi vào. Vừa vào trong, hắn thiếu chút nữa bị ngạt chết. Một gian thư phòng sương khói lượn lờ, nồng đậm mùi thuốc lá.
Một tay che lại cái mũi, một tay kia cầm tờ báo đặt ở trên bàn công tác, nói với Thẩm Nhất đang dựa vào ghế chợp mắt, "Nhị gia, đây là tin tức hôm nay mới ra, ngài xem qua đi."
Thẩm Nhất xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay mí mắt phải vẫn luôn giật giật, trong lòng bất an, lo lắng sẽ có chuyện không lành. Anh lười nhác vươn tay cầm tờ báo lên xem, tức khắc hỏa khí dâng lên, "Ta nhưng thật ra không biết hôm nay là ngày ta đính hôn."
Thẩm Nhất lập tức đứng dậy, ra khỏi thư phòng.
Tiểu Trương ở phía sau liền đi theo, đây là điềm báo nhị gia muốn bùng nổ a. Càng không nghĩ tới chính là vừa tới cửa phòng khách còn chưa kịp đi vào, liền nghe thấy tiếng nói chuyện. Chu Tú Tú ngày thường vẫn luôn ôn nhu như nước, tỏ ra khí chất của một tiểu thư khuê các, nữ chủ nhân tương lai đầy hiền lương bây giờ lại đang lớn tiếng nói chuyện như muốn át đi đối phương.
Chu Tú Tú cầm di động, trên mặt tràn đầy đắc ý, cười lạnh, "Chu Kỳ, lần này chính ta giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, về sau ngươi cũng đừng lại bưng bộ dáng đại tiểu thư của ngươi tới chỉ thị ta làm gì. Ngươi hãy nhớ, Dung Dặc kia chính là tâm can thịt của Thẩm Nhất, nếu hắn đã biết là ngươi cũng tham dự việc này, đừng hy vọng có được bất cứ vị trí nào."
"A, ta sợ cái gì? Ta là nữ chủ nhân tương lai của Thẩm gia. Chúng ta là cùng hội cùng thuyền, ngươi tố giác ta, ngươi cũng đừng nghĩ thoát thân."
"Từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Nghĩ đến tiện nhân Chu Kỳ kia về sau cũng phải khuất phục dưới chân mình, tâm tình Chu Tú Tú liền tốt vô cùng. Chu Tú Tú cúp điện thoại, khóe mắt đều là không giấu được tươi cười đầy giảo hoạt, không ngờ đến còn chưa vui vẻ bao lâu, đã bị một cái tát đánh xuống, ngã trên mặt đất.
Không thể tin tưởng nhìn nam tử trước mắt nổi giận đùng đùng, biểu tình hận không thể giết nàng, hai mắt bốc hỏa. Chu Tú Tú luống cuống, nếu là lời nói mới rồi bị Thẩm Nhất nghe được, ả liền xong đời. Giả vờ không biết làm sao:
"Nhị gia, ngươi đây là có ý tứ gì?"
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Nhất đánh nữ nhân, rõ ràng trong mắt ả dâng lên đầy phẫn hận vì bị bắt quả tang, còn cố làm bộ làm tịch, thật khiến người khác buồn nôn: "Dung ở đâu?!"
"Này ta sao có thể biết?" Ả không thể thừa nhận, tuyệt đối không được.
Vừa lúc gặp Thẩm Thanh trở về, thấy Chu Tú Tú ngã trên mặt đất, một tay bụm mặt liền giận dữ vô cùng, bước nhanh kéo Thẩm Nhất ra, nâng Chu Tú Tú dậy, một bên quát:
"Thẩm Nhất, chú ở đây phát điên cái gì?!"
Thẩm Nhất cười lạnh một tiếng:
"Anh tự hỏi một chút vị hôn thê của anh đến tột cùng làm cái gì."
Thẩm Thanh đau lòng Chu Tú Tú, nhưng Thẩm Nhất cũng không phải người cáu giận vô cớ, quay sang hỏi Tiểu Trương ở một bên:
"Ngươi tới nói, đây là có chuyện gì?"
Tiểu Trương thần sắc rối rắm:
"Đại gia, ta vừa rồi cùng nhị gia xuống dưới muốn tìm ngài, kết quả ở cửa phòng khách nghe được đại...... Chu tiểu thư gọi điện thoại."
Chu Tú Tú nghe thế biểu tình bắt đầu biến sắc, âm tình bất định.
"Chu tiểu thư dường như là đang cùng Chu Kỳ tiểu thư liên lạc, nội dung ước chừng là Chu Tú Tú tiểu thư vì trợ giúp Chu Kỳ tiểu thư gả cho nhị gia, cộng tác bắt cóc Dung tiểu thư để dùng thế lực bắt ép nhị gia, sau khi thành công hai người sẽ không can thiệp chuyện của nhau......"
"Hắn đang nói dối, em tuyệt đối không làm loại sự tình này, em chỉ là muốn trợ giúp anh mở rộng thế lực ở Tây Bình." Chu Tú Tú vội vàng bắt lấy ống tay áo Thẩm Thanh lớn tiếng giải thích, thái độ nhất quán ung dung khéo léo ngày thường hoàn toàn không có.
Một bên là em trai ruột, một bên là vị hôn thê. Thẩm Thanh tự nhiên là hy vọng chỉ là hiểu lầm, nhưng nhìn biểu tình và ngữ khí Tiểu Trương cũng không phải làm bộ, Thẩm Nhất cũng sẽ không lấy Dung Dặc nói giỡn, trong lòng có cân nhắc," Tú Tú, em gọi điện thoại cho Chu Kỳ, hỏi nàng...... Dung hiện tại thế nào? "
Chu Tú Tú lập tức xụi lơ trên mặt đất," Anh à, anh không tin em? "
"Anh tin em, cho nên tạo cho em cơ hội chứng minh em trong sạch. "Thẩm Thanh đau khổ giải thích.
Thẩm Nhất bảo Tiểu Trương," Giúp Chu tiểu thư lấy điện thoại lại đây. "
Tiểu Trương nhanh tay lẹ mắt đem di động trong tay Chu Tú Tú rút ra, tra lại cuộc trò chuyện gần nhất, lúc nhìn thấy ghi chú là "Tiện nhân", kinh ngạc mà chớp mắt, bật loa ngoài lên.
Thẩm Nhất cùng Thẩm Thanh tất nhiên cũng nhìn thấy cái tên tràn ngập vũ nhục kia, nhìn Chu Tú Tú đã trở nên giống như rối gỗ, Thẩm Nhất nhíu mày:
"Đại tẩu, đến thời điểm ngươi phát huy rồi."
Hai chữ "đại tẩu" này anh đặc biệt nhấn mạnh, cũng tràn đầy trào phúng.
Có người nhấc máy, bên kia Chu Kỳ khinh thường nói:
" Lại có chuyện gì? "
Chu Tú Tú chỉ có thể ôm một tia hy vọng cuối cùng:
" Dung... Thế nào... "
"Còn có thể thế nào, vẫn thế. Không chết được...... "
Thẩm Nhất đoạt lấy di động," Chu tiểu thư, chúng ta cái gọi là hôn ước lập tức hủy bỏ, mặt khác ta khuyên ngươi, tốt nhất hiện tại lập tức nói cho ta Dung ở đâu. Bằng không Chu Thị sẽ chịu rất nhiều tổn thất. "
Cúp điện thoại, Thẩm Nhất vội vã đi mất.
Thẩm Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống," Tú Tú, em biết rõ nó là em trai duy nhất của anh, là người thân quan trọng nhất trong lòng anh...... "
Sau đó đứng dậy phân phó người hầu," Đem hành lý Chu Tú Tú tiểu thư đóng gói, nội trong hôm nay rời đi nơi này. "
"Không, Thẩm Thanh anh không thể đối với em như vậy, em đối với anh là thật lòng. "Chu Tú Tú không hề để ý hình tượng nhào đến ôm lấy chân Thẩm Thanh, thê lương khóc la hét.
"Tú Tú, anh hy vọng em ở trong ký ức của anh vẫn là tốt đẹp, mà không phải giống một bà điên. "
Thẩm Thanh dùng sức rút chân lại, cũng không quay đầu lại bỏ đi mất.
Thời gian qua Thẩm Thanh sinh hoạt quá mức dễ chịu, đã quên mất địa vị cao cũng là chỗ vô tình nhất.
Thẩm Nhất lập tức lên trực thăng tới Tây Bình, trong lòng cảm giác bất an không ngừng khuếch tán, mí mắt thịch thịch thịch nhảy lên, phảng phất có thứ gì từ sinh mệnh của mình đang từ từ rút ra.
Tới Tây Bình là lúc trời tối hẳn. Rừng rậm cực kì yên tĩnh, chỉ có âm thanh của những bước chân khi đi đường.
Tiểu Trương chỉ vào đằng trước:" Nhị gia, hình như chính là nơi đó. "
Thẩm Nhất bước chân nhanh hơn, lúc tới cầu thang phía dưới nhà gỗ liền bắt gặp hai nam nhân thần sắc hoảng loạn từ bên trong chạy ra, anh ngay lập tức ra lệnh
" Bắt lấy. "
Người của Thẩm gia được huấn luyện tỉ mỉ nhanh chóng bắt lấy hai người không kịp chạy trốn.
Tháp tháp tháp.
Bước nhanh lên cầu thang, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt, tiểu nhân nhi thế nhưng nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, trong lòng sợ hãi, tay chân lạnh lẽo tiến lên.
Hai mắt nhắm chặt, thân thể lạnh băng, máu đỏ chảy thành tảng lớn. Trong nháy mắt, hai mắt Thẩm Nhất đỏ lên, mềm nhẹ bế lên tiểu nhân nhi," Dung, mau tỉnh tỉnh, anh tới đón em về. "
Editor: Ta muốn khóc... Khóc lóc ing~
Chỉ có gió lạnh hiu quạnh thổi qua, Thẩm Nhất cuối cùng là chịu đựng không được, nước mắt tích đầy khóe mắt, lớn tiếng rống ra nội tâm bi thương.
Ngoài phòng mọi người bị tiếng rống giận cuồng loạn dọa sợ hãi, không dám lộn xộn. Không bao lâu, liền thấy Thẩm nhị gia hai mắt vô hồn ôm Dung ra, một đường để lại vết máu màu đỏ.
***
Một tháng sau, Nam Dương bệnh viện.
Dung Tĩnh lỗi cùng Thẩm Thu đẩy ra phòng bệnh số 1314, Thẩm Nhất trước kia khí phách hăng hái, hiện giờ trở thành bộ dáng gầy yếu, không buồn không vui.
Di thể Dung Dặc sau khi bị Thẩm Nhất mang về Nam Dương, vẫn luôn đặt trong quan tài băng không chịu hạ táng. Thẩm Thanh bất đắc dĩ, chỉ phải thả thuốc ngủ trong nước lừa Thẩm Nhất uống, sau đó đem Dung Dặc đưa đi hoả táng sau chôn cất trong nghĩa trang của Thẩm thị. Sau khi Thẩm Nhất tỉnh lại, nhốt ở trong phòng một tuần không ra cửa, cuối cùng Đường Trạch Nhiễm mạnh mẽ phá cửa mà vào, đưa đến bệnh viện. Xét nghiệm kĩ càng, bác sĩ nói Thẩm Nhất suy tim nặng, sợ là không sống quá năm nay.
Dung Tĩnh Lỗi nhìn nam nhân trên giường bệnh nói:
" Cậu không cần lại tự trách, tôi nghĩ em gái tôi cũng không muốn thấy cậu như vậy."
Đúng vậy, Dung Dặc không phải con gái riêng của Dung Tĩnh Lỗi, mà là em gái cùng cha khác mẹ. Lúc ấy mọi chuyện bị vạch trần, mắt thấy Dung lão gia tử không chấp nhận được, vì không muốn cho ông sau khi chết còn bị người khác nói ra nói vào. Dung Tĩnh Lỗi đành phải đem tội lỗi vào chính mình, sau này không muốn Thẩm Thu rời đi, mới nói ra sự thật. Mà Thẩm Nhất cũng là nằm trong số ít người biết sự tình.
Thẩm Nhất trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì. Lúc Dung Tĩnh Lỗi gần đi khỏi, anh mới cố sức mở miệng:
" Sau khi ta chết đem chúng ta táng ở bên nhau, nếu không nàng sẽ cô độc."
Thẩm Thu ra phòng bệnh, nước mắt không ngừng rơi, ghé vào trên vai Dung Tĩnh Lỗi khóc nức nở:
"Vì cái gì? Trời cao muốn tra tấn bọn họ như vậy...... "
Dung Tĩnh Lỗi hai mắt tràn ngập tơ máu, không tiếng động trấn an Thẩm Thu.
Ba tháng sau, Thẩm gia nhị gia Thẩm Nhất suy tim qua đời, năm ấy 35 tuổi. Như di nguyện của hắn lúc sinh thời, cùng Dung Dặc hợp táng ở Thẩm thị nghĩa trang, lấy danh nghĩa phu thê.
Đại gia rải một chén lớn cẩu huyết, gõ chữ thời điểm chính mình cũng là trong lòng khó chịu. TAT
( đỉnh nồi chạy trốn)
Editor: Hôm nay ta thật chăm chỉ. Các nàng xin hãy động viên ta đi!!!!!! Còn một phần ngoại truyện thế giới 2 các nàng muốn ta edit trước hay là sang luôn thế giới sau? Vote đi nào các nàng!