Edit: Voi
- ----
Ngày thứ hai, thời điểm Nguyễn Lương tỉnh dậy thì đã mặt trời lên cao, trên giường chỉ có một mình cô.
Xoa xoa đôi mắt, duỗi cái eo, bỗng nhiên phát hiện chính mình toàn thân trần trụi, nhanh chóng kéo chăn che lại thân thể, nhỏ giọng mắng.
"Hỗn đản!"
Gian ngoài, Bạch Liêm đang ở hết sức chuyên chú đọc sách Bạch Liêm liền hắt xì một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ là Nguyễn Lương nhớ mong hắn, nghĩ như vậy làm tâm tình thập phần không tồi.
Nguyễn Lương bọc chăn tụ mình tìm kiếm quần áo, liền tìm thấy nội y cùng quần lót, mặc xong phải bọc khăn trải giường xuống giường tìm áo ngoài để mặc.
Mở túi hành lý của Bạch Liêm, có một cái sơ mi trắng, quần tây cùng áo blouse trắng, thật sự là chỉ có một.
Không nghĩ tới Bạch Liêm nhìn rất gầy nhưng quần áo lại lớn thế, sơ mi trắng mặc ở trên người, che đậy háng. Cầm lấy quần tây so ra thì quá dài quá lớn, cảm giác giống đứa bé trộm mặc quần áo của người lớn.
Nhìn đông nhìn tây một vòng mới tìm được một cái quần đùi màu đen, còn có dây thun, cũng không biết làm gì nhưng có thể mặc đã tốt. Đem góc áo đóng trong quần liền ổn.
Ừm, không tồi, rất có phong cách BF. Nguyễn Lương nhìn trang điểm của mình, còn tính vừa lòng. Đem tóc dài dùng da gân buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đeo giày thể thao mày đen, mở cửa đi ra ngoài.
Xe vững vàng ở thẳng tắp đường cái, đến buổi trưa, độ ấm càng ngày càng cao, trong xe mặt cũng là rầu rĩ, từ ngoài cửa sổ thổi vào tới đều là gió nóng.
Bạch Liêm nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một mạt kinh diễm.
Thời tiết nóng bức nhìn thực thoải mái, đặc biệt là nhìn giống quần áo tình nhân với hắn. Quần này không phải lúc quần lót bị căng chặt hắn đã mặc sao, thế nhưng giờ lại bị mang ra mặc.
Nghĩ đến quần này từng cất chứa dương v*t của hắn, không ngờ hiện giờ bao vây lấy chỗ tư mật của nữ nhân này, tâm tình Bạch Liêm càng thêm tốt.
Vẫy tay, ý bảo Nguyễn Lương đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Nhìn đến đại dâm ma ban ngày lại là áo mũ chỉnh tề, bộ dáng chính nhân quân tử, Nguyễn Lương trong lòng yên lặng mắt trợn trắng, người này kỹ thuật diễn thtaj tuyệt.
"Tối hôm qua ngủ ngon không."
Bạch Liêm quan tâm hỏi, ngữ khí tựa như bác sĩ đối với người bệnh.
Thật không biết xấu hổ mới có thể hỏi ra vấn đề này.
"Tốt, cực kì tốt, tốt đến không được. Còn phải cảm ơn bác sĩ Bạch."
Bạch Liêm gật gật đầu tiếp tục đọc sách.
"Vậy là tốt rồi, cô sẽ càng ngày càng thoải mái. Lại lặp lại một lần, tôi tên Bạch Liêm."
Nguyễn Lương ha hả hai tiếng, trong lòng tiểu nhân nghĩ, có biết xấu hổ hay không!
Ngồi ở đối diện, Chu Hàm Thư nhìn hai người ăn mặc tương tự, lại nghe đối thoại thân thiết như vậy, liên tưởng đến tối hôm qua Cao Hi Tĩnh đánh giá Nguyễn Lương, càng thêm chán ghét Nguyễn Lương. Trước kia lúc Nguyễn Lương chưa tới, cô ta chính là người được đám nam nhân này hoan nghênh nhất nhưng là hiện giờ địa vị của cô ta bị Nguyễn Lương thay thế, cô ta thật sự hận!
Nữ nhân này tự cho là đúng, đánh giá cao mị lực của mình, cũng xem thường những ánh mắt của người khác.
Lữ Bân hôn mặt Cao Hi Á.
"Anh đi đổi cho Hi Tĩnh lại đây, cậu ấy mệt mỏi một ngày rồi nên cần nghỉ ngơi."
Vị hôn phu săn sóc như thế sao lại không yêu cho được, Cao Hi Á gật gật đầu.
"Anh đi đi, nếu mệt, đừng quên em cũng có thể lái xe."
"Đồ ngốc, anh sao có thể để em mệt nhọc."
Dứt lời, Lữ Bân nhéo nhéo mũi Cao Hi Á rồi đi đến phòng điều khiển.
Ở đây hai đôi nam nữ đều làm Chu Hàm Thư không thoải mái nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Nửa tỉnh nửa ngủ thì thân thể lúc nóng nóng lạnh, trong cơ thể lệ khí không ngừng bạo động, tư tưởng hỗn độn, cái trán gân xanh bạo khởi, trên cổ đường mạch rõ ràng, đôi tay hư không bắt lấy cái gì, sau đó mở mắt ra, hai mắt bạo hồng trừng mắt Nguyễn Lương cùng Cao Hi Á.
Bất quá vừa lúc các cô đều nằm trên sô pha ngủ rồi, một cái dựa trên vai Bạch Liêm nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức.
Một lát sau, Chu Hàm Thư lại khôi phục bình tĩnh lâm vào giấc ngủ, chút ngắn ngủi này không lưu lại cái gì trong đầu cô ta.
Bạch Liêm ngồi ở đằng sau, biểu cảm ý vị sâu xa, mắt kính lóe lên tia sắc bén, môi mỏng mỉm cười, lại tản ra khí tràng lạnh lẽo.
Nguyễn Lương đột nhiên cảm thấy quanh thân thoải mái, giống như có thứ gì lạnh băng thổi tan nhiệt khí. Hơi hơi mở mắt, cái gì cũng không có nên lại nhắm mắt.
Thanh âm động cơ ô tô làm người mơ màng sắp ngủ, không bao lâu thật sự đã ngủ. Không hề phòng bị đem chính mình hoàn toàn hiện ra trước mặt Bạch Liêm.
Bạch Liêm trong lòng cười lạnh, nơi này thế nhưng có đồ vật khó coi, thật là thú vị.
Nghiêng đầu nhìn nữ nhân đang ngủ, thật ngoan.
Hắn luyến tiếc bị cái loại đồ vật này làm dơ "quần áo đôi " của bọn họ.
- ----
Tiểu kịch trường:
Tiểu Bạch Liên: Cô nương, mạng cô không tốt, trên người của cô có chứa triệu chứng xấu!
Nguyễn Lương: Tôi đem nịt ngực cởi ra được không?
- ----
Tự cảm thấy tui quá siêng năng các cô ạ.