Edit: Voi
- ----
Bạch Liêm thật sự làm theo như lời hắn nói, vẫn luôn ở phía sau Nguyễn để cô bảo vệ.
Nguyễn Lương xoay tay lại lại đánh đầu của một con tang thi, chịu đựng ghê tởm tránh khỏi đống óc văng tung tóe, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc mắt một cái nhìn Bạch Liêm đang nhàn nhã
Tuy rằng thân phận của hắn quý giá, nhưng thân là một nam nhân, tránh ở phía sau một nữ nhân thật sự...... Làm người khinh thường. Ảnh mắt dễ hiểu này sao Bạch Liêm không hiểu cho được, ngược lại tặng cô một nụ cười. Mắt kính dưới ánh mặt trời phản quang làm đôi mắt Nguyễn Lương đau, không nhìn hắn nữa, hết sức chuyên chú đánh đầu tang thi.
Một đợt tang thi mới nhất ra lò, mùi máu tươi đặc biệt lớn, thịt cũng không giống như ngày đầu Nguyễn Lương nhìn thấy đều rữa nát hết. Rốt cuộc chúng là từ đâu tới?
Cao Hi Tĩnh cùng Lữ Bân hai bên trái phải che chở Cao Hi Á làm cô ta nhìn đến một ít ghê tởm hình ảnh, cứ như vậy ngược lại khiến cho Chu Hàm Thư không ai chiếu cố, một bên giơ thương (súng) lung tung bắn phá, một bên thét chói tai, làm những người khác đều cảm thấy thập phần chói tai, hận không thể bịt miệng cô ta.
Chu Hàm Thư chuyên chú đánh tang thi trước mắt, phía sau lưng thụ động, cánh tay trái bỗng nhiên bị một con tràn đầy khuẩn trùng bắt lấy, vội vàng xoay người đánh vào đầu, bị huyết nhục tanh hôi bắn lên thân, có chút còn bay đến vào miệng cô ta, cả người đều mau điên mất rồi.
Nhanh chóng nhổ ra, cũng may binh lính ngụy trang đúng lúc đuổi tới đem tang thi bên cạnh cô ta một cái đánh bay hết, không để cô ta bị các tang thi vây quanh. Một cái dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn, ước chừng là ở dưới ánh mặt trời lâu ngày, làn da hơi màu lúa mạch, mặc áo thổ hoàng sắc cùng quần mê màu quần, nữ nhân cong eo nâng Chu Hàm Thư dậy.
"Không có việc gì chứ."
Ngữ khí thập phần hà khắc, tràn ngập khí chất quân nhân. Chu Hàm Thư xua xua tay.
"Không có việc gì."
Nước mắt nước mũi nước miếng lại hòa vào nhau, chật vật không nỡ nhìn thẳng. Nữ nhân nói với hai cái binh lính bên cạnh.
"Đỡ cô ấy."
Rồi sau đó, nhìn lướt qua khắp nơi tang thi ngã xuống đất, đi qua, cung kính một tay nắm tay chống ngực.
"Bác sĩ Bạch, tôi là sĩ quan phụ tá của căn cứ California, Thần Nguyệt. Được cử tới đón ngài đến căn cứ."
Bạch Liêm "Ừ" một tiếng, ý bảo Thần Nguyệt đi trước dẫn đường, đi vài bước mới phát hiện Nguyễn Lương còn sững sờ đứng tại chỗ.
"Còn không qua đây."
"Dạ dạ."
Nguyễn Lương ngốc ngốc đáp hai tiếng, nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp.Không có thương vong về người quả thật chuyện may mắn, sau khi Cao Hi Tĩnh cùng những người khác can thiệp, đã biết bọn họ lai lịch, để Cao Hi Á cùng Lữ Bân lên xe trước, theo sau Chu Hàm Thư được binh lính đỡ cũng lên xe.
Đây là Nguyễn Lương lần đầu tiên nhìn thấy nhiều quân nhân như vậy, ngồi trên xe sống lưng thẳng tắp, cái gì cũng không dám nói, toàn bộ thùng xe an tĩnh đáng sợ. Ngẫu nhiên dùng dư quang trộm ngắm Thần Nguyệt ngồi ở ghế phó lái, một chữ, soái! Nữ nhân có khí phách như vậy vừa thấy chính là loại hình nữ cường, khí tràng cường đại như vậy, chắc nam nhân của cô ấy có thể là người bị vợ quản nghiêm.
Thần Nguyệt phút chốc nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Lương, làm hoảng sợ cô, tức khắc giống con chim nhỏ, ánh mắt kia thật sự quá có lực sát thương. Bạch Liêm có điểm không vui, nữ nhân này sợ Thần Nguyệt hơn hắn, như vậy không phải trong lòng cô, hắn chỉ xếp thứ hai thôi. Khẽ nhíu mày đối với kết luận này tỏ vẻ không hài lòng.
Đại khái qua nửa giờ, cuối cùng xe dừng ở tưởng vây căn cứ, Nguyễn Lương vừa xuống xe liền mồm to thở hổn hển, rốt cuộc đã được giải thoát. Sau khi xuống xe binh lính tự giác xếp hàng, Thần Nguyệt đứng đầu. Vài giây sau, một trận chỉnh tề tiếng bước chân từ xa tới gần, một nam nhân thập phần cao lớn anh khí mang một đội người từ trong căn cứ đi ra, đến trước mặt Thần Nguyệt thì dừng lại.
"Vất vả."
Thần Nguyệt không một gợn sóng đáp lời.
"Đây là sứ mệnh của tôi."
Nam nhân gật gật đầu rồi đi đến trước mặt Bạch Liêm vươn tay.
"Bác sĩ Bạch, hoan nghênh đến căn cứ California, chúng ta đối với việc ngài đại giá quang lâm tỏ vẻ thực vinh hạnh, tôi là tổng chỉ huy - Chung Lãng."
Bạch Liêm có lệ nắm một chút, ngữ khí vẫn nhàn nhạt.
"Ừ."
Giống như chúa cứu thế của mạt thế tồn tại, hắn tự nhiên có tư cách chướng mắt bất luận kẻ nào, đương nhiên vì duy trì hình tượng ôn hòa, vẫn không biểu hiện quá cao ngạo. Nguyễn Lương ở bên cạnh đánh giá siêu cấp soái ca giống như con lai này, tâm thần nhộn nhạo. Nhìn cánh tay hữu lực, cơ ngực kiên cố, dáng người cường tráng, đây mới là một cái nam nhân mạnh mẽ tiêu chuẩn. Nga, trời ơi, soái ca còn cười với cô.
Đơn giản ăn cơm xong, thế nhưng không thấy bóng dáng Bạch Liêm, Nguyễn Lương đành hỏi một người ở trong căn cứ. Hỏi ngẫu nhiên binh lính đi ngang mới biết được Bạch Liêm đang ở phòng thí nghiệm chuyên chúc của hắn, theo chỉ dẫn một đường tìm kiếm.
Mắt thấy phía trước chính là phòng thí nghiệm, lúc đi ngang qua một phòng trà ngước nghe được một trận thanh âm quái dị, quản không được lòng hiếu kỳ, xuyên thấu qua cửa nhìn trộm vào bên trong, tức khắc khí huyết dâng lên, mặt đỏ rần, thế nhưng cô nhìn thấy Chung Lãng cùng Thần Nguyệt đang làm tình...... Bàn tay Chung Lãng tàn sát bừa bãi lôi kéo ngực to lớn của Thần Nguyệt, côn th*t ở hạ thể dùng sức thọc vào rút ra.
"Tiểu tao hóa, một ngày không làm liền chặ, sao lại dâm đãng như vậy."
"Ưm, thật thoải mái, dương v*t của anh cắm em thật thoải mái, dùng sức, a......"
Thần Nguyệt mê say ngửa đầu nhìn khuân mặt anh tuấn của Chung Lãng, cánh tay câu lấy cổ hắn, bắt đầu sắc tình ôm hôn, phát ra tiếng vang " tư tư ", làm trong lòng Nguyễn Lương một trận khô nóng. Không nghĩ tới Thần Nguyệt cũng có bộ dáng nữ nhân mềm yếu như vậy, thân là nữ nhân cô nhìn cũng một trận ướt nóng, Nguyễn Lương kẹp chân ý đồ giảm bớt ngứa. Trước mắt đột nhiên tối sầm, một cái bàn tay lạnh lẽo che mắt cô, Bạch Liêm tràn ngập tình sắc cắn vành tai nhỏ của cô.
"Tôi sẽ làm em thoải mái hơn cô ta."
Thân mình bị tiếng nói có thể làm người mang thai dụ hoặc, thân mình mềm mại ngã vào lồng ngực hắn.
Cô cũng khát vọng hắn.
- ----