Lưỡng Mang Mang

Cười lạnh một cái, trong mắt Liễu Yển Húc bắn ra một tia quang thái trước giờ chưa từng có, khiến gương mặt hắn tuy hơi nhợt nhạt nhưng thần sắc như thần.

“Không phải ư?”

“Vậy vi thần thỉnh hoàng thượng khai ân cho biết, hơn một năm nay, những việc mà người làm với ta, không phải là làm nhục! Không phải là đùa bỡn thì là cái gì!!”

Thân là nam tử lại phải phủ phục dưới khố của một người giống nữ tử, mặc cho người đó ngày ngày dâm ngoạn …

Mộ Dung Hoài Tần!! Bây giờ ngươi còn luôn miệng nói đây không phải là làm nhục ta, cũng không phải là đùa bỡn!!

Hoàng thượng a hoàng thượng! Ta muốn xem người sẽ giải thích như thế nào!

Ôm lấy quyết tâm muốn chết, Liễu Yển Húc bỏ hết những mối bận tâm. Tất cả những việc bận tâm của ngày trước, xem ra hôm nay đều trở thành không quan trọng. Bị bức bách, hận ý kiềm nén từ lâu lúc này đã phá tan tất cả những ràng buộc, Liễu Yển Húc trút hết những việc trong lòng ra!

Đang muốn giải thích, lại bị khí thế lời nói sắc bén của Liễu Yển Húc ép đến không thể nói ra lời, nghe hắn hỏi như vậy, cho dù Mộ Dung Hoài Tần ngày thường miệng lưỡi như liên hoa, lúc này một câu giải thích cũng nói không ra.

Tình cảnh hơn một năm nay của hai người rõ ràng trong mắt, lần lượt phớt qua đầu Mộ Dung Hoài Tần, dường như nhắc nhở hắn, Húc đã bị tổn thương.

Trong tâm lại quặn đau!

Đôi mắt sáng đẹp trở nên u ám, đôi mắt vốn nhìn thẳng vào người kia cũng từ từ cúi thấp xuống.

Lúc này, mới thật sự ý thức được, Húc đã bị mình tổn thương sâu đậm bao nhiêu.

Rất muốn ôm chặt lấy hắn, nói xin lỗi với hắn, muốn giữ lấy hắn, đem lời chân thành nhất từ trong tim nói cho hắn nghe…

Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Mộ Dung Hoài Tần, Liễu Yển Húc lại cười lạnh một lần nữa, lần này, ngươi muốn xử phạt ta như thế nào? Là muốn áp ta xuống hạ thân ngươi một lần nữa? Hay là đem tính mạng của người nhà ta ra uy hiếp ta?

Mở miệng, đang muốn nói, nhưng bên tai truyền đến một câu nói rất nhỏ, khiến không thể nhúc nhích được.

Đó là, tiếng nói của Mộ Dung Hoài Tần ….

Hắn, hắn đang nói cái gì??! ! !

Âm thanh khàn thấp, nhưng vì trong điện đêm khuya trống trải nên nghe ra rất rõ ràng.

“Ta yêu ngươi …”

Có phải hắn đang nằm mơ???

Người đó là đế vương, hoàng đế đó như mãi mãi đứng ở nơi cao không ai bì được mà hành hạ làm nhục hắn, lúc này đây vị hoàng đế này lại nói bên tai hắn … nói yêu hắn???

Chuyện nực cười của trời cao! ! !

Ha ha, nhất định là mộng …. Đúng!! Tất cả những việc này đều là một giấc mộng!

Sao, sao lại có một giấc mộng kì quái như vậy?

Muốn cười, nhưng khoé miệng đã tê cứng, không thể cong lên được chút nào.

“Ta yêu ngươi!! “

Nhưng khi vẫn là câu nói lúc nãy lại hơi lớn tiếng hơn trôi đến bên tai Liễu Yển Húc, hắn đã biết, đây không phải là mộng, mà là rõ ràng, là hiện thực!

Nụ cười trào phúng còn đọng ở mép miệng đã ngưng tụ ở xuân biên, đôi mắt hổ nghiêm nghị mở to đờ đẫn nhìn dung nhan tuyệt sắc kia không biết từ lúc nào đã gần trong gang tấc với mình. Trong đầu một mãnh trống trải, cứ như bị câu nói đơn giản nhẹ nhàng vừa nãy của Mộ Dung Hoài Tần đoạt hết toàn bộ suy nghĩ.

Là tiến sĩ Đại Hạo hoàng triều khẩm điểm, quan bái hình bộ thượng thư Liễu Yển Húc, Liễu đại nhân, trong lúc này đây, hoàn toàn __  hoá đá!

“Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi …. “

Câu nói trầm thấp vừa nãy tự động vang lên vô số lần trong đầu, âm thanh không lớn nhưng ở trong tai Liễu Yển Húc lại trở nên như vạn trống cùng đánh, chấn động đến não bộ cũng hò hét lên!

Tư tưởng hoàn toàn hỗn loạn thành một mảng, nên làm sao? Phải làm sao? Cho đến khi môi truyền đến một cảm giác ướt át quen thuộc, lúc này mới kinh ngạc phát giác lúc mình ngây ngốc, người nam nhân kia thừa lúc tâm tình mình đang hỗn loạn lại khinh bạc mình!

Theo phản xạ hai tay cố sức đẩy, Mộ Dung Hoài Tần đang lúc hôn xuất thần nên dễ dàng bị đẩy ra, nhưng cũng không giận, chỉ bình tĩnh nhìn trạng thái hiện rõ sự chấn kinh, hai mắt mở to, Liễu Yển Húc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

“Húc …”

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, Mộ Dung Hoài Tần rất đau lòng, Húc, tại sao vẫn dùng ánh mắt này để nhìn ta? Nhất là khi hắn đã biết tâm ý của mình.

Rồi lại nghĩ nhất định là do những việc làm trước đây của mình, trái tim tức thời mềm nhũn ra, hận không thể đem người đang mãi lui dần về phía giường kia mà kéo vào lòng, hảo hảo trấn an một lần.

Mộ Dung Hoài Tần vừa đưa tay ra vuốt ve mình, Liễu Yển Húc giống như nhìn thấy một con quái vật, nhìn hắn quát một tiếng lớn.

“Ngươi đừng qua đây!!”

Cánh tay đã thụ thương liền rút về, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ thần tình tổn thương, càng dâng lên sự trìu mến vô hạn.

“Húc …. Tại sao phải trốn tránh ta?”

Đôi mày thanh tú cau chặt, đôi môi đỏ diễm lệ phun ra một cái tên, trên ngữ điệu giống như thê tử đang hờn dỗi oán giận phu quân không hiểu phong tình, khiến người nghe chỉ cảm thấy mối phong tình vô hạn, cả người mềm mỏng, nhưng Liễu Yển Húc lại không có nửa điểm phản ứng.

Khớp hàm không khống chế được mà run lên, Liễu Yển Húc toàn thân đông cứng nhìn gương mặt mỹ lệ kia không ngừng tiến về phía mình, cơ thể sợ hãi nhưng lui dần về phía sau, cũng quên mất mình đã dựa sát vào thành giường, lùi nữa, không lâu sau lưng đã dính vào vách tường, không thể lùi nữa.

“Húc!! Đừng tránh! Tại sao phải sợ ta?”

Bị câu hỏi của Mộ Dung Hoài Tần làm cho ngơ ngác, Liễu Yển Húc cũng tỉnh lại, phải a, tại sao phải sợ hắn?

Không phải mình đã ôm mối quyết tâm muốn chết rồi sao? Nhưng vẫn không khống chế được, nghe xong câu nói của Mộ Dung Hoài Tần nội tâm lại xông lên một cảm giác hoang mang, trực giác cơ hồ trong tối tăm mà cảm nhận được, những lời Mộ Dung Hoài Tần nói ra đã là chủ định. Nhưng nững việc này, cũng không cách nào quay đầu …

Mối tâm tư vừa mới hồi phục, nhưng vừa hé mắt ra thì lại thấy dung nhan tươi đẹp kia đã kề sát mình, Liễu Yển Húc sợ đến xém chút thất thanh kêu to.

Cơ thể vừa động muốn trốn, đã bị người kia nhìn thấu một bước, dùng cơ thể ép chặt lại, không thể động đẩy nửa phân.

Da thịt dán chặt da thịt, khí nóng của hơi thở từ mảnh vải mỏng mà truyền đến, lan tràn sâu vào trong thân thể.

Vì những kí ức trước đây, thân thể bắt đầu không khống chế được mà sợ hãi run lên.

Giãy dụa muốn thoát khỏi người kia, càng đổi lấy cái ôm chặt hơn, toàn bộ cơ thể như nằm trong lòng Mộ Dung Hoài Tần.

Đột nhiên, cơ thể Liễu Yển Húc cứng đờ, động tác giãy dụa lập tức dừng lại, cơ thể không dám động đậy nữa.

Chỗ hạ thân … vật thể đó đang cương cứng lên …. Là ….

“Ha ha …. Húc, ngươi cũng đã nhận ra rồi? Ngươi cử động một cái nữa, có thể nó sẽ không nhịn được nữa! “

Âm điệu trêu chọc truyền đến, vành tai đột nhiên rơi vào khoang miệng ẩm ướt, tưa lưỡi thô ráp lướt qua vành tai no tròn, tuy chỉ trong chớp mắt thì buông ra, nhưng cảm giác đó, cảm giác đó khiến cơ thể Liễu Yển Húc càng thêm đông cứng.

Đó, tuyệt đối không phải là cảm giác sung sướng!

“Húc … Ở lại bên cạnh ta được không???”

Đột nhiên, Mộ Dung Hoài Tần đem đầu vùi vào trong cổ người đó, âm thanh sầu muộn lan tràn rõ ràng bên tai.

Sự thỉnh cầu bất thình lình này lại khiến Liễu Yển Húc dần dần bình tĩnh lại, thở sâu mấy lần cũng không lấy được không khí trong lành, cho đến khi cảm thấy cơ thể đã không còn đông cứng nữa, Liễu Yển Húc mới mở miệng.

“Buông ta ra.”

Ngữ điệu không cao, không thấp, tốc độ lời nói bình thường, giọng nói dịu dàng, cơ thể nằm trong lòng đã dần dần buông lỏng, khiến Mộ Dung Hoài Tần sợ sệt.

Không, không nên là như vậy!!

Đây không nên là phản ứng của Húc …

Vạn phần kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước mặt, là một dung nhan anh tuấn không có bất kì biểu tình nào.

Thần kinh trong nháy mắt bị thắt chặt!

Cái phải đến, cuối cùng cũng đến.

Luyến tiếc buông tay ra khỏi cơ thể kia, Mộ Dung Hoài Tần nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, sự sợ hãi trong mắt hoàn toàn biến mất, còn lại, chỉ là sự nhu tình ấm áp, ẩn sâu trong đó __ là khí thế quần lâm thiên hạ!!

Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Liễu Yển Húc, bên trong tấm màn hoàng sa, một loại áp khí trầm thấp từ từ lan ra.

Sơn vũ dục lai, phong mãn lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui