Lưỡng Mang Mang

Hoàng thượng hôm nay rất không thoải mái!!

Đây là ý nghĩ của tất cả các quan viên tham gia buổi tảo triều, tuy nói trước đây hoàng đế thượng triều đều có dáng vẻ lạnh như băn, nhưng cũng không vô cớ nổi giận, hơn nữa biểu hiện hôm nay của hoàng đế … quả thực giống như là, giận cá chém thớt.

Khó khăn lắm mới hạ buổi tảo triều, trong lòng mọi người đều thăm dò, lại thầm mắng kẻ nào không có mắt đi chọc giận hoàng đế, khiến kẻ bị trút giận lại là đám đại thần bọn họ.

Trong ngự thư phòng, áp khí lãnh thấp, một âm thanh thanh thuý mang theo sự lạnh lùng phát ra từ miệng của người nam nhân đang ngồi trên chỗ cao kia.

“Đây là cái gì? Hửm? “

Đôi mắt phượng nhíu lại, ngón tay trắng noãn thon dài chỉ vào quyển tấu chương màu vàng nằm trước mặt, nhẹ nhàng lay động, hình dáng đó rất đẹp, lúc này đôi mắt băng sương lại nhìn về phía người nam nhân run lẩy bẩy đang quì trên đất.

Cảm nhận được một luồng khí lạnh cực đại đè ép, người đang quì trên đất thầm nuốt nước bọt! Lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh trên đầu mình, giọng nói run rẩy cho biết lúc này người đó đang rất khẩn trương.

“Khải tấu hoàng thượng, đó … đó là sổ sách về băng đảng của tiền thái tử làm loạn ở Sơn Đông.”

“Hứ! “

Hứ lạnh một tiếng, còn chưa chờ vị đại thần kia kịp phản ứng, ngón tay thon dài lúc nãy còn đang đùa giỡn với tấu chương, liền biến nó thành ám khí, phi thẳng vào người đang quì.

Vị đại thần đáng thương kia vốn không dám né tránh, cũng tránh không khỏi, chỉ mặc cho quyển tấu chương trọng lượng không nhẹ lắm kia đập vào đầu mình, đau đến toát mồ hôi lạnh, trong lòng càng hoảng sợ, hoàng đế hỉ nộ vô hành đều không biểu hiện ra mặt, hôm nay lại kì lạ khác thường, nếu làm không tốt, mất đi chức quan là chuyện nhỏ, cái đầu không biết có còn nằm ở trên cổ không nữa!

Càng nghĩ càng kinh hãi, bất chấp cái đầu đã bị u một cục lớn, phủ phục dưới đất khẽ dập đầu.

“Vi thần đáng chết! Vi thần đáng chết! “

“Hắc! Ngươi cũng biết mình đáng chết!!  Ba năm rồi!! Trẫm cho lũ phế vật các ngươi thời gian ba năm! Nhưng các ngươi giao được cho trẫm tin tức gì!! Hửm?“

“Trước là tàn dư của bè đảng thái tử vẫn chưa diệt sạch, nay lại để cho đảng thái tử ngang nhiên ở Sơn Đông làm loạn!! Các ngươi!! Các ngươi!! Lý nào lại như vậy! Trẫm nuôi lũ phế vật các ngươi có ích gì!!! Ngươi nói!“

Đôi mày liễu dựng thẳng, gương mặt lãnh diễm tràn ngập sát khí, lúc này Mộ Dung Hoài Tần sớm đã không còn dáng vẻ ưu nhã bất động của ngày thường.

Trong lòng có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, hắn muốn làm cái gì! Hắn phải làm đi! Bằng không, ngũ tạng của hắn sẽ bị thiêu sạch!

Vị đại thần đó xem ra vẫn còn trẻ, đã bị Mộ Dung Hoài Tần quát nộ sợ đến toàn thân run rẩy, những người khác trong ngự thư phòng cũng vì dáng vẻ thất thái của hoàng đế mà sợ sệt, không dám thở mạnh, trong ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng dập đầu của vị đại thần kia.

“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội! Thực sự là vì bọn tặc tử quá giảo hoạt, vi thần mấy lần phái người đi vây quét bọn chúng đều trốn thoát được, hơn nữa, hơn nữa …”

Đang nói đến nguyên nhân then chốt, ai ngờ viên quan kia lại không thốt ra, bộ dạng không dám nói,  càng làm cho tâm Mộ Dung Hoài Tần bốc cháy lên.

“Giấu diếm cái gì! Nói! “

“Hơn nữa trước đây những việc liên quan đến phản tặc đều do Liễu thượng thư phụ trách, thời gian gần đây Liễu đại nhân không ở hình bộ, chúng thần thực sự là … tay chân lóng ngóng! “

Ây da, nghĩ hắn chỉ là một hình bộ thị lang nhỏ nhoi, vốn làm thủ hạ cho thượng thư đại nhân, ai ngờ thời gian gần đây Liễu đại nhân không rõ tung tích, chuyện thanh trừ phản tặc cũng vì vậy mà gác lại, nào ngờ lại xảy ra chuyện làm loạn lớn như vậy.

Mộ Dung Hoài Tần không biết người đang quì kia trong lòng đang xoay chuyển trăm bề, lúc đang tràn ngập lửa giận lại nghe thấy ba chữ Liễu Yển Húc càng làm cho tâm tư rối loạn thêm, biết rõ đây không phải là chuyện tốt, nhưng không khống chế được chút nào.

Húc a Húc! Ngươi! Ngươi ngươi!

“Cút! Cút!! Cút hết cho ta!“

Ai cũng không biết là chuyện gì, Mộ Dung Hoài Tần không nói lời nào lại đột nhiên phát nộ! Nộ hoả trước giờ chưa từng thấy doạ bọn người trong ngự thư phòng đều thấy bất an, không dám lưu lại thêm khắc nào, chờ cho bọn người kia lui ra sạch sẽ, ngay cả tiểu thái giám ở lại trong thư phòng để hầu hạ cũng bị Mộ Dung Hoài Tần tát một cái đuổi ra ngoài.

Trong thư phòng trống trải, chỉ còn lại thiên tử tuyệt sắc dung nhan lạnh lùng thở hổn hển ngồi trên long ỷ cao cao, mặt như La Sát!

Mà lúc này một thị vệ trong cung đang nhìn một người không chớp mắt, người thị vệ vẻ mặt suy tư buồn phiền.

Hắn tên là Mạc Đồng.

Mạc Đồng không thể nào không buồn phiền, vì hắn hôm nay đã gặp được Liễu đại nhân, Liễu thượng thư.

Kì thực, đây vốn là chuyện đáng mừng, vì Liễu thượng thư vốn là ân nhân cứu mạng hắn.

Khi đó Liễu thượng thư vẫn còn là Liễu thị lang, Mạc Đồng cũng chỉ là một võ sư bình thường, vì đắc tội với người ta, bị hãm hại phải vào trong ngục, chỉ chờ hết mùa thu sẽ xử trãm.

Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, không quyền không thế, cũng không ai muốn cứu hắn, chính trong lúc hắn tuyệt vọng chờ chết, thì vụ án của hắn lại được lật lại!  Lúc ra khỏi ngục hắn mới biết, chính là lúc đó Liễu Yển Húc cảm thấy vụ án của hắn có nhiều điểm nghi hoặc, bôn tẩu bốn bề mới trả lại được sự trong sạch cho hắn, bắt lấy hung thủ thật sự.

Mạc Đồng từ đó luôn ghi nhớ ân nhân cứu mạng Liễu Yển Húc, Sau này Mạc Đồng tiến cung làm thị vệ, cũng không có cơ hội gặp lại Liễu Yển Húc, nhưng không ngờ hôm nay ở đây lại gặp được ân nhân cứu mạng!

Tuy đối với việc tại sao Liễu Yển Húc lại ở trong cung đã cảm thấy nghi hoặc, nhưng việc càng khiến hắn kinh ngạc hơn là Liễu Yển Húc thừa lúc không ai chú ý đã âm thầm đưa cho hắn một cái túi nhỏ.

Tâm thần bất định còn chưa hoàn hồn lại, Mạc Đồng mở cái túi ra, bên trong có hai phong thư, một phong là cho mình, trên mặt chỉ viết vài chữ.

“Từ biệt mấy năm, không ngờ hôm nay gặp được Mạc huynh, Húc chỉ mong Mạc huynh niệm tình cũ mà giao lá thư này cho thê tử của ta. Đại ân này không lời nào cảm tạ được, Liễu Yển Húc ở đây bái qua!“ Lá thư kia  chính là lá thư Liễu đại nhân muốn mình chuyển cho thê tử.

Lại lần nữa mở mảnh giấy bị mình vò đến không thể nhận ra, trên mặt là nét chữ rồng bay phượng múa vừa nhẹ nhàng vừa có lực, giống y như bút kí đã xá tội cho mình ngày đó!

Thở dài một tiếng, Mạc Đồng nắm chặt nắm tay, lúc thả ra, mảnh giấy đó đã trở thành một mảng vụn trắng!

Cẩn thận đem phong thư kia cất sâu vào trong, Mạc Đồng kéo ngăn tủ trên tường ra, lấy lệnh bài dắt vào thắt lưng, chuẩn bị xong tất cả, Mạc Đồng mới mở cửa đi ra ngoài…

Húc Nhật cung

Liễu Yển Húc an tĩnh ngồi trong mái đình ở ngự hoa viên, nhìn mấy thái giám thị vệ ở bốn bề. Kì thực trong lòng biết rõ, bọn người này mang danh là bảo vệ mình, sự thật là đang giám sát!

Cười lạnh một tiếng, lần này ánh mắt quay về với hoa viên bị ánh mặt trời chiếu vào làm sáng rực lên.

Cảnh vật trong vườn đã dần chuyển sang thu, bốn phía cơ hồ đều có thể cảm nhận được hương vị nóng bức, đó là mùi vị mùa hè, cũng là mùi vị mà Thanh Ngưng thích nhất …

Nhướng mày, Liễu Yển Húc ngước mắt lên nhìn bầu trời mênh mông xanh biếc, Mạc Đồng Mạc Đồng, chỉ mong ngươi đừng phụ sự kì vọng của ta!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui